Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới, Phần 10/12

2021-01-17
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Không phải về cái chết của họ. Nếu họ chết quá sớm, họ không có đủ thời gian để quay đầu, cầu nguyện hay sám hối. Họ sẽ đi thẳng xuống địa ngục. (Dạ, Sư Phụ.) Và rồi sẽ rất khó cho tôi giúp họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giúp những người ở dưới địa ngục khó hơn bởi vì phải chờ rất lâu, để tội lỗi của họ được giảm thiểu.

Nói lại câu hỏi của quý vị? Phòng khi tôi có thêm vài điều để nói. (Dạ, [chúng con] thắc mắc liệu những vi-rút đó có được nguôi ngoai và sẽ không đột biến nữa chăng.) Ờ. Khi nào? Khi nào họ chấm dứt báo thù, với trợ giúp của lực lượng Thiên Đàng, với lực lượng của Thượng Đế. (Chao ôi.) Nhưng chúng ta đã có hòa bình rồi, mà không phải hy sinh quá nhiều sinh mạng và linh hồn con người. Không phải về cái chết của họ. Nếu họ chết quá sớm, họ không có đủ thời gian để quay đầu, cầu nguyện hay sám hối. Họ sẽ đi thẳng xuống địa ngục. (Dạ, Sư Phụ.) Và rồi sẽ rất khó cho tôi giúp họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Giúp những người ở dưới địa ngục khó hơn bởi vì phải chờ rất lâu, để tội lỗi của họ được giảm thiểu. Hơn nữa, tôi có nhiều việc khác phải làm. (Dạ.)

Tôi không thể tập trung lực lượng vào đó để giúp họ, chỉ cho những người ở địa ngục. Vậy thì không công bằng đối với những chúng sinh khác, không công bằng dưới mắt của toàn thể vũ trụ. (Dạ, Sư Phụ.) Vì vậy, tốt hơn là họ sống và sám hối. (Dạ.) Và những người đã chết nhưng sám hối cũng được giúp, để được tự do. Nhưng những người không sám hối, thì chắc chắn đọa địa ngục nếu nghiệp của họ chưa được tiêu trừ, mà vốn không thể. Vì không phải chỉ nghiệp trong kiếp này thôi. Nghiệp từ nhiều kiếp. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chỉ vào lúc Tâm Ấn, Minh Sư mới cắt đứt nghiệp, và chỉ còn lại nghiệp của kiếp này. Dù vậy, cũng đã là rất nhiều rồi. Quý vị hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhưng bất kỳ đệ tử nào, nếu họ chống lại Sư Phụ, thì điều đó sẽ bị vô hiệu hóa, Ân điển sẽ bị lấy đi, không phải bởi Sư Phụ, tự động thôi. Bởi vì quý vị nghiêng về bên trái, thì quý vị ở bên trái. (Dạ.) Nếu nghiêng về bên phải, thì quý vị ở bên phải. Quý vị không thể đi về hướng nam mà kỳ vọng mình sẽ ở phương bắc. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là điểm chính.

Và nếu sau khi Tâm Ấn mà họ chống lại Sư Phụ, thì tất cả nghiệp của họ sẽ trở lại, như bình thường, như mọi người khác, không thọ Tâm Ấn, không tin cậy, và không có lòng tin vào Sư Phụ. Quý vị có hiểu điều tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Thành ra đôi khi tôi cảm thấy rất tiếc cho những người quá vô minh, đi vào chỉ để khảo đảo tôi, hay chỉ cho vui, hoặc chỉ vì tôi giàu có và nổi tiếng, hoặc bất cứ gì, và rồi quay lại chống tôi. Họ không biết số phận nào đang chờ đợi họ. Ồ Trời ơi, khủng khiếp. Tôi rất tiếc. Nhưng tôi không thể dùng tất cả lực lượng của tôi hoặc nhiều lực lượng của tôi để cứu một trong những người đó. Tôi không muốn. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì điều đó sẽ hao tốn rất nhiều lực lượng mà tôi có thể dùng để giúp thêm hàng trăm ngàn người nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho nên dù tôi cảm thấy tiếc cho linh hồn đó, hoặc người đó, tôi không thể mềm lòng mà dùng hết, [dùng] hầu hết, rất nhiều lực lượng của tôi để cứu một người nghiệp chướng nặng nề. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vì vậy đừng trách tôi hoặc đừng nghĩ tôi không có tình thương hoặc lòng từ bi. Tôi có. Nhưng tôi không thể hy sinh hàng trăm ngàn hoặc hàng triệu tỷ người, chỉ vì một người. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì tôi chỉ có thể đem xuống bao nhiêu đó lực lượng mỗi lần thôi. Dần dần, dần dần, để giúp bấy nhiêu đó. Nếu tôi dùng cho một người, sẽ tiêu hết! Rồi tôi phải chờ để lấy lực lượng mới. (Dạ, Sư Phụ.) Và thân thể của tôi cũng phải có đủ sức để nhận. Lực lượng này, lực lượng khổng lồ, từ cảnh giới tối cao. Nếu tôi tiếp tục lấy, rồi lại lấy, lấy quá mức, giống như quý vị uống thuốc quá liều? [Thì] quý vị chết, chao ơi. Quý vị cũng biết vậy, phải không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ngay cả những thứ tốt, cũng không thể lấy quá nhiều. Ôi, Trời ơi. Thế giới này phức tạp. Thật phức tạp!

Dù chỉ lướt xem tin cho quý vị, tôi phải làm việc nhiều tiếng. Hai, ba tiếng đồng hồ. Đôi khi nhiều hơn, tùy theo. Bởi vì đôi khi, [xem] các tiêu đề cũng đủ rồi. Đôi khi không, tôi phải kiểm tra xem có đáng cho quý vị biết hay không, phòng khi chúng ta cần, dùng thông tin đó để nghiên cứu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì quý vị bận, quý vị không thể thấy mọi điều trên thế giới, những gì đang xảy ra. Nếu biết những gì đã xảy ra, quý vị có thể nghiên cứu rồi mình có thể làm một chương trình, hoặc bài tường thuật về điều đó. Thế nên tôi cũng phải cẩn thận về những gì tôi chọn cho quý vị, và điều đó cần thời gian, nghiên cứu của tôi nữa. Vì bất cứ gì chúng ta chiếu trên đài mình, nó ảnh hưởng mọi người. Chúng ta phải đưa lên điều gì đó hữu ích, hữu dụng, không phải chỉ chiếu để lắp kín thời gian. Ngày nay, không có gì ngoài có gì mới xảy ra hoặc có gì đó thú vị, giải trí, làm thư giãn tâm trí mọi người, đó là cách chúng ta nên làm các chương trình của mình. (Dạ, Sư Phụ.)

Bởi vì công việc kinh doanh của tôi vẫn tiếp tục. Trong năm nay, có lẽ vì COVID-19, [kinh doanh] chậm lại, nên tôi không thể tặng nhiều. Tôi tiếp tục tặng nhưng ít hơn, hạn chế hơn trước. Nhưng vẫn tặng đến khi không thể nữa. Bây giờ, không chỉ quà tặng thôi, mà kỷ niệm chương nữa. Bài viết, lời khen của tôi dành cho họ, mấy điều đó cũng gia trì tại nơi ở của họ nữa. (Dạ.) Vì thế không phải chỉ tiền tặng thôi. Nếu họ nhận, họ có phước lành. Có sự bảo vệ, đến một mức độ nào đó. (Dạ, Sư Phụ.) Dĩ nhiên, nếu họ tin tôi, thì họ cũng sẽ được bảo vệ nhiều hơn, và tự do hơn sau khi chết. Đẳng cấp cao hơn sau khi chết hoặc tự do hoàn toàn, tùy vào họ có lòng tin nhiều bao nhiêu. Không phải chỉ về tiền thôi. Nhưng nếu có nhiều tiền hơn, dĩ nhiên, tôi muốn cho nhiều hơn, hiểu không? Mình sẽ không bao giờ cho đủ để hỗ trợ những người khác, người nghèo, người thiếu thốn và động vật, không bao giờ đủ, bất kể tôi cho bao nhiêu.

Nhưng nói quý vị biết, người dân trên thế giới [đáng lẽ] không phải nghèo. Tất cả tiền dùng cho vũ khí, chiến tranh, và bầu cử và gì nữa? Trong nhiều việc kinh doanh hoặc việc làm vô dụng, có hại khác, [tiền đó] có thể dùng để giúp cả thế giới, thì không bao giờ có ai sẽ phải nghèo nữa. Không bao giờ có trẻ em nào phải chịu đói, không bao giờ có gia đình nào phải thiếu ăn. Và không bao giờ có phụ nữ nào phải bán mình trên đường phố, hoặc trong kỹ viện, rồi bị bệnh, và bị ngược đãi bởi việc đó, bởi sự hành nghề của họ. Vì không phải tất cả những người đến kỹ viện đều tử tế, lịch sự và chỉ muốn sự tiếp xúc thể xác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ cũng đánh đập, và ngược đãi các cô gái đó. Nhiều người bị chết dưới tay của khách hàng. Có người trả tiền cho việc đó. Một số khách hàng bạo dâm, họ trả tiền chỉ để đánh đập các cô gái trong kỹ viện. Quý vị biết, phải không? (Dạ biết.) (Dạ biết, thưa Sư Phụ.) Và có người thù ghét họ, cho nên những người này cũng bí mật giết họ, từng người một. Quý vị đã nghe mấy điều đó trong bản tin rồi. Cũng vài năm trước, gọi là kẻ giết người hàng loạt, chỉ nhắm đến các cô gái “bán hoa”. Như phim “Người Đàn Bà Đẹp”.

Không có phụ nữ nào phải bị ép buộc vào loại hoàn cảnh này, hoặc bị ép kết hôn với người nào đó chỉ vì người đó giàu có, và ngược đãi cô ấy. Và cô ấy phải hy sinh mối tình của mình để đi với người nào đó mà cô ấy thậm chí không biết, không thích, như xấu tánh, nóng nảy, xấu xí, và mọi thứ khác không hề làm cho cô ấy hạnh phúc, mà còn ngược đãi cô ấy, chỉ vì cô ấy phải hy sinh cho gia đình mình bởi vì họ nghèo, họ đói. Khi người ta đói, họ làm bất cứ điều gì. Bởi vì điều này đã bị khắc sâu trong bản chất của con người, để họ phải làm nô lệ mãi mãi. Họ phải làm việc, nhiều giờ liền, họ phải làm hai, ba công việc để kiếm sống hầu nuôi nuôi vợ, con, cha mẹ, và những thân nhân khác.

Nhưng nếu các chính phủ, chính phủ chính trực trên thế giới này, họ dùng tiền chiến tranh, đồng tiền đẫm máu của họ chỉ để giúp công dân của chính họ, người nghèo, người thiếu thốn, thì thế giới chúng ta đã thành Thiên Đàng rồi. Không cần tôi giảng đạo, làm bất cứ điều gì, không cần Truyền Hình Vô Thượng Sư, không cần chúng ta, không cần tiền của tôi. Tôi cũng không cần kinh doanh gì hết. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi có thể sống bằng không khí.

Rồi chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra nữa bởi vì không ai đói, không ai cần đi đánh nhau vì chiến tranh, vì lương thực, vì những lý do kinh tế, hoặc vì nước, vì thiếu nước, bởi vì họ đang bán hoặc dự định bán nước uống, ngay cả trên Phố Wall. Bởi vì thời nay nước trở nên ngày càng quý hiếm hơn. Có lẽ sau này chúng ta phải xếp hàng trước siêu thị chỉ để mua một lít nước. (Dạ.) Người giàu, họ có thể có tất cả mọi thứ mang vào nhà của họ, nhưng có lẽ người nghèo phải xếp hàng, đi siêu thị để mua hoặc có lẽ bỏ tiền vào máy để mua nước, ai biết được?

Bởi vì ngày nay nước ngày càng quý hiếm hơn, ý tôi nói nước sạch. Nhiều nguồn nước đã bị hư hại, khô cạn, hết nước, hoàn toàn hết nước hoặc bị nhiễm độc. Và nhiều trẻ em phải uống loại nước độc, dơ bẩn này, rồi bị bệnh và chết hoài trên thế giới này, mọi lúc. Mỗi giây, trẻ em chết, phụ nữ chết, người già chết. Người nghèo, yếu chết vì nước độc của ngành công nghiệp thịt, ngành công nghiệp da, của tất cả những loại công nghiệp hóa học này. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Thành ra nói quý vị biết, quý vị phải cảm tạ Thượng Đế mỗi ngày vì mình được may mắn, cho dù quý vị nghĩ mình không có nhiều như nhiều người nghèo khác, quý vị có chứ. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Quý vị có nước sạch. Quý vị có thức ăn ngon đưa đến nơi đến chốn của mình. (Dạ.) Và quý vị có một chỗ tốt, an toàn, sạch sẽ, không lây nhiễm để sống. Quý vị có thể thiền với nhau. Nương tựa vào nhau để có năng lượng tốt, tình bằng hữu, và sự hỗ trợ. Quý vị là nhóm người rất may mắn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Anh chị em đồng tu của quý vị cũng vậy, cũng rất may mắn. Tôi muốn tất cả quý vị biết điều đó. Tôi nói thực tình đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Mỗi ngày tôi cũng biết ơn là mình may mắn. Để ngay cả chó của tôi cũng có thể có bác sĩ, có thể có bác sĩ thú y chăm sóc. Cho dù cô chó bị thương hay bất cứ gì, hay bị bệnh, chúng tôi cũng có tiền. Có thể đưa cô chó đến bác sĩ thú y, để cô chó không chịu khổ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và họ được chữa lành. Và chúng ta có nước để uống. Người ta không có như thế. Dù chỉ những thứ căn bản, chỉ nước, mà biết bao nhiêu triệu người không có. (Dạ, Sư Phụ.) Và không chỉ các quốc gia kém phát triển. Tôi đọc đâu đó đã lâu rồi, ngay cả một số nơi tại Hoa Kỳ, cũng phải dùng nước tái chế. Có đúng không? Như, nước phòng tắm, họ tái chế nước lại và làm sạch, rồi quý vị phải dùng nước đó. Một số nơi không có đủ nước. (Dạ đúng vậy.) Có phải vậy không? Tôi đọc thấy đâu đó. Có đúng không? (Dạ đúng.) (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.) (Họ còn tái chế nước thải nữa.) Nước thải. Ôi Trời ơi. Tưởng tượng coi? Và đó là ở Hoa Kỳ. Phải không? Tôi đọc điều đó tại Hoa Kỳ. (Singapore nữa ạ.) Ở Singapore nữa à? (Dạ.) Sao có thể thế được? Singapore. Quốc gia có tiêu chuẩn rất, rất cao.

Bởi vì có rất nhiều người và không có đủ nước. (Dạ, Sư Phụ.) Cho dù họ có thể biến nước biển thành nước uống, đôi khi máy cũng bị hỏng. Tôi thấy vậy ở Tây Ban Nha. Ở Jávea, một lần nọ tôi đến đó, và đi vào một nhà hàng để ăn và ly pha lê, cốc thủy tinh, bình thường nó sạch và trong suốt bởi vì họ lau chùi rất kỹ, họ lau bằng khăn giấy, bằng khăn. Bình thường, trông nó lấp lánh. Sạch như mới. Nhưng những lần đó, mỗi lần tôi đến, cốc thủy tinh rất mờ, không sạch. Cho nên tôi hỏi họ: “Chuyện gì vậy? Có phải đây là cốc đặc biệt? Trước đây tôi đâu thấy như vầy”. Họ nói: “Thưa không, vì nước biển không được lọc kỹ trong thời gian này. (Ôi chao.) Nhiều tuần rồi, họ chưa sửa [máy lọc] được. Thành ra chúng tôi không có nước sạch. Nên cốc thủy tinh nhìn không trong như trước đây”. Tưởng tượng coi?

Dựa vào nước biển và máy móc. Không phải lúc nào cũng an toàn ha? Và cả thành phố phải uống loại nước đó. Có lẽ họ có thể lọc nó bằng một số công cụ đặc biệt, đúng không? (Dạ đúng.) Một tách đặc biệt, một vại đặc biệt, một bình hoặc gì đó, có thể làm. Nhưng bao lâu? Và họ phải rửa bằng nước đó, tắm gội bằng nước đó. Rửa rau và mọi thứ bằng loại nước đó. Và biển thì mênh mông, nhưng ngày nay, không phải chỗ nào nước biển cũng sạch. Họ đổ nước cống xuống biển, đổ rác xuống biển, hoặc chúng chỉ chảy xuống, ngẫu nhiên, một cách tự nhiên, và rồi đủ loại nhựa, vi nhựa trong đó và rồi đủ thứ đồ bẩn hoặc hệ thống nước cống, đều chảy vào biển bởi vì chúng không có nơi nào khác để chảy đi, ở một số quốc gia là như vậy. (Dạ, Sư Phụ.)

Xem thêm
Tập  10 / 12
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android