Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Việc Làm Dũng Cảm Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Cho Thế Giới, Phần 5/12

2021-01-12
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Trong cõi vật chất này, có khóa vật chất, có luật vật chất, có chướng ngại vật chất. Và là Minh Sư, mình không thể cứ nuốt lời. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dù sao, bởi vì đã được ký rồi, không phải chỉ với ma vương, mà tất cả Thiên Đàng chứng kiến. Có nhân chứng. Mình phải chính trực và công bằng.

Mỗi quý vị có lẽ chỉ chỉnh sửa mỗi thứ một lần. Một chương trình. (Dạ.) Kịch bản hoặc video. (Dạ.) Tôi phải làm cả hai. Tôi phải lo kịch bản của quý vị, hoặc thậm chí phải viết này nọ. Tôi cũng đóng góp phần nào. Và rồi, tôi cũng phải chỉnh sửa USB, video. Cả hai. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nhiều thứ trong một ngày. Thành ra đôi khi tôi hỏi quý vị: “Này, câu như vậy như vậy trong chương trình nào, phải tìm mấy câu đó”. Bởi vì tôi nghĩ tôi muốn thêm gì đó vào chương trình. Bổ sung hoặc chỉnh sửa gì đó. Nhớ không? (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Nếu làm việc với tôi, thì quý vị nhớ.

Quá nhiều, mỗi ngày và không ngừng, mỗi ngày. Tưởng tượng coi, quý vị chỉnh sửa một thứ, tất nhiên và kỹ thuật hơn đối với quý vị. Quý vị phải dùng công nghệ cao để chỉnh sửa USB này nọ để làm cho đẹp và đầy màu sắc. Nhưng tôi cũng phải chỉnh sửa theo một cách khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bảo quý vị rằng hình này không tốt, như người dẫn chương trình không mặc trang phục phù hợp, ví dụ như thế. Phải không? Tôi cần phải xem tất cả để bảo quý vị cái gì tốt, cái gì không. Và sau đó tôi cũng phải đọc kịch bản. (Dạ, Sư Phụ.) Vì vậy, đôi khi quý vị không kiên nhẫn. Quý vị hỏi người trợ giúp tôi. Không phải bên cạnh tôi nhưng qua giúp đỡ [của người đó]. Một trong những thị giả, “Sao chương trình này chưa thấy, vẫn chưa thấy gửi ra?” Nếu vẫn chưa gửi ra, thì cứ phát sóng thôi. Làm gì đây? Đôi khi tôi không thể theo kịp. Hiểu không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Và vì tôi có chuyện bên trong phải làm, công việc bên trong phải làm. Mất rất nhiều thời giờ của tôi. Và cũng phải lướt xem bản tin để xem cái nào quý vị có thể lưu ý đến, (Dạ, thưa Sư Phụ.) để lấy thông tin. Và tôi mất nhiều giờ bởi vì rất nhiều bản tin tôi phải chọn. Nhiều bản tin tôi chỉ nhìn tiêu đề là tôi biết, vậy là đủ rồi, nhưng nhiều bản tin, tôi phải xem có đáng gửi cho quý vị hay không. (Dạ, Sư Phụ.) Thế nên mất rất nhiều thời gian. Và đôi khi tôi rất buồn ngủ vì làm việc đến tận đêm khuya, rất khuya, và cả ngày đã không nghỉ ngơi rồi, ngoại trừ lúc thiền. Nên sau đó tôi buồn ngủ vô cùng. Tôi phải đứng lên, để không ngủ. Nhưng tôi vẫn ngủ, tin nổi không chứ. (Ồ.) Nhưng tôi giữ chặt mép bàn để không ngã xuống. (Ồ.) Ờ. Và rồi tôi có thể thức dậy tiếp tục làm việc. Cho nên quý vị hãy kiên nhẫn với tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Khoan dung hơn, nhé? (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Đó chỉ là nghiệp chướng của con người. (Dạ.) Nghiệp chướng của thế giới làm cho như vậy. Những mảng kiến tạo địa tầng cũng được tạo ra do nghiệp chướng của con người. (Ồ.) (Ôi chao.) Hiểu không? Bình thường sẽ không xảy ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Được rồi, hồi nãy tôi còn nói điều gì nữa? Nhắc giùm tôi.

(Câu hỏi là Ihôs Kư có thể bố trí thêm các vị bảo hộ cho Sư Phụ không.) À, đúng, đúng rồi. Rồi. Nên bây giờ, khoảng sau một tuần, thật vậy, thật vậy, bởi vì tôi quá bận để nhớ hết mấy điều này. Thành ra bất cứ điều gì tôi phải làm, là tôi cần ghi xuống ngay lập tức, viết xuống. Bằng không, tôi quên. Hoặc tôi gọi một người quý vị và bảo: “Này làm ơn, thông báo cho phân bộ này, phân bộ kia” trước khi tôi vào máy vi tính để viết. Tôi cũng viết nữa. Cũng viết rất chậm trên máy vi tính. Viết tay thì nhanh hơn. Rồi, cho nên sau một tuần mấy ma quỷ vẫn còn ở đó, bị đói, vì vậy tôi cho chúng ăn, hóa hiện cái gì đó cho chúng [ăn]. Rồi tôi nói: “Không được, không thể tiếp tục làm điều này”. Tôi có thể nuôi chồn hôi nhưng không thể nuôi mấy ngạ quỷ đòi hỏi nhiều thứ khác nhau.

Do đó tôi phải tạo ra một địa ngục khác cho chúng. (Ồ!) Không phải kiểu như địa ngục, nhưng là một cõi nào đó để chúng có thể ở. Không trừng phạt. Bởi vì chúng chưa hoàn toàn được thanh tẩy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu chúng đang trên đường lên Đẳng cấp Thứ Tư, rồi thì, nhân tiện, chúng có thể được thanh tẩy, từng bước một, ở mỗi đẳng cấp mà chúng đi từ Đẳng cấp A-tu-la lên tận đến Đẳng cấp Thứ Tư. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Từng chút một, tại mỗi đẳng cấp chúng ở lại và được thanh tẩy, và rồi đẳng cấp kế tiếp, kế tiếp nữa. Nhưng như vầy thì không thể được. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Có những cách thanh tẩy khác nhau. (Dạ đúng.) Và chỉ khi đi qua những đẳng cấp này, mới làm được. Thành ra vào lúc Tâm Ấn, quý vị được dạy phải làm gì, làm gì, làm gì, để đạt tới đẳng cấp cao hơn. Đẳng cấp kế tiếp. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Rồi, tôi phải tạo một cõi kiểu như địa ngục, không phải Thiên Đàng. Nhưng không phải “địa ngục” thật. Hiểu chứ? (Dạ, Sư Phụ.) Đó là địa ngục không trừng phạt. Và chúng có thể ở với nhau mà không bị ganh tỵ bởi mấy ma quỷ khác ở trong địa ngục thật. (Dạ đúng.) Cho nên như là một cõi đặc biệt tạo ra cho chúng. Chúng có mọi thứ cần thiết. Cho tới khi có chỉ thị mới. Tôi nói: “Ta không có thời gian để lo điều đó ngay bây giờ”. Tôi nói: “Bất cứ gì các ngươi có, hãy hài lòng với điều đó. Ta không có thời gian [lo liệu] ngay bây giờ. Hiểu chứ? Ta có thời gian, nhưng dành cho những việc khác. Bởi vì các ngươi là ma quỷ, cho nên dù không lên Thiên Đàng bây giờ, cũng đáng thôi. Đừng phàn nàn”. Nên chúng cũng biết ơn. Chúng không bị trừng phạt, không bị thiêu đốt trong địa ngục, không bị trừng phạt bằng bất cứ cách nào, mà chỉ ở chung với nhau, và có mọi thứ cần thiết. (Ồ. Chà.) Nhưng chúng không có cơ hội để gây hại cho bất kỳ ai. Cho dù chúng có lật lọng đi nữa. Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nghĩa là, nếu chúng trở mặt chống lại chúng ta, hoặc chống lại con người, chúng không thể làm được. Chúng không có tự do để làm vậy. Nhưng dù sao chúng cũng không chịu khổ.

Bởi vì quý vị hỏi tôi về các Thiên Đế Ihôs Kư, nhân tiện, tôi nói với quý vị điều này. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị hài lòng chưa? (Dạ rồi, cảm ơn Sư Phụ.) Nhưng còn một số nữa, những tên cứng đầu. Tôi cần có cớ để đem chúng xuống. Nhưng chuyện này rất, rất khó khăn. Giây phút mình muốn bắt lấy chúng, chúng biết liền. Chúng trốn bên trong thân thể con người. (Ôi chao!) Vì thế, ngay cả Ihôs Kư cũng không phân biệt được có gì bên trong người đó, bởi vì chúng có thần thông quảng đại. Chúng không phải ma quỷ bình thường. (Dạ, Sư Phụ.) Được rồi. Tốt. Tôi trả lời câu hỏi rồi chứ? (Dạ rồi, Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Còn câu hỏi nào nữa không?

(Thưa Sư Phụ, vì ma vương bị nhốt một thời gian rất lâu, rất lâu,) Phải. (thế thì giao ước mà Sư Phụ đã ký trước khi xuống trần có còn hiệu lực không?) Còn. (Có thể được tuyên bố là vô hiệu để Sư Phụ có được tự do hơn và đỡ đau khổ hơn ở đây không ạ?) Không được. (Ồ.) Không thể làm vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bất cứ gì ký, là ký. Bằng không thì thế giới này đã là Thiên Đàng rồi. Tất cả hợp đồng sẽ được vô hiệu hóa, điều đó không thể được. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Trong cõi vật chất này, có khóa vật chất, có luật vật chất, có chướng ngại vật chất. Và là Minh Sư, mình không thể cứ nuốt lời. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dù sao, bởi vì đã được ký rồi, không phải chỉ với ma vương, mà tất cả Thiên Đàng chứng kiến. Có nhân chứng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Mình phải chính trực và công bằng. (Dạ.) Không thể chỉ xuống đây, hu-la hu-la hấp, là mọi người thành thiên thần hoặc thánh nhân và thế giới trở thành Thiên Đàng. Bởi vì họ đã tạo ra những thứ vật chất này, thế giới vật chất, tinh cầu vật chất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nó thuộc về họ, về mặt vật chất. Mình không thể làm vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Thân thể vật chất quý vị có là của họ. Chẳng hạn, cho dù một người đã phạm tội nào đó và bị đi tù, nhưng điều đó không liên quan tới nhà của ông ấy, trừ khi ông ấy gian lận thuế hoặc ông ấy làm điều gì hại cho nền kinh tế quốc gia, hoặc một số điều khác (Dạ, thưa Sư Phụ.) liên quan với tài sản, thì chính phủ có thể lấy tài sản của ông. Nhưng nếu ông chỉ làm những gì không liên quan tới tài sản, thì họ không thể lấy tài sản của ông, (Dạ phải.) hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Có lẽ họ có thể, niêm phong lại một thời gian cho tới khi ông ấy mãn án tù. Nhưng con cái ông ấy vẫn có thể thừa hưởng [gia tài]. (Dạ, Sư Phụ.) Cơ thể của quý vị được đo từng cân Anh, từng kí-lô. Bất cứ miếng thịt nào quý vị ăn vào, họ cân nó. Chẳng hạn như vậy. Cho nên cả thế giới đều là ảo tưởng, nhưng họ dùng lực lượng của họ để tạo ra nó. Nên chúng ta không thể làm bất cứ gì mình muốn, như một Thượng Đế.

Tôi ước gì… Nhưng đã tốt hơn nhiều rồi, quý vị không thấy vậy sao? (Dạ thấy.) Rằng bây giờ tôi có thể bế quan một thời gian rất lâu? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Rằng bây giờ tôi có thể độc lập hơn, (Dạ đúng.) không cần trợ giúp vật chất hay bất cứ gì. Trước kia, tôi cần rất nhiều, nhiều người phải ở chung quanh, làm điều này, làm điều kia vì công việc của tôi, còn bây giờ tôi có thể làm hết một mình. Hầu hết, gần như hầu hết. Tôi cần trợ giúp từ xa, dĩ nhiên. Một người ở xa giúp tôi cài đặt máy vi tính và sắp đặt buổi hội thảo này, ví dụ vậy. Tất cả đều được sắp đặt sẵn cho tôi. Một sư huynh quý vị giúp tôi, nhưng anh ta không ở bên cạnh tôi. Anh ta có thể giúp từ xa. Ồ, ngày nay họ là thiên tài. Tôi không thật sự cần một thị giả ngay bên cạnh. Họ có thể giúp tôi làm việc đó từ xa. Ngay cả sắp xếp mọi thứ, để chúng ta có hội thảo như vầy. Vì vậy, tôi vẫn ở một mình. Biết không? (Dạ, Sư Phụ.) Lo liệu mọi thứ, thành ra đôi khi mất rất nhiều thời gian cho tôi, trước khi có hội thảo. Đó là nếu không có gì khác xảy ra ở giữa. Chúng ta may mắn. Và tôi thậm chí không cần bấm nút. Có thể bấm, nhưng lo rằng làm hỏng, nên tôi bảo anh đó: “Hãy làm hết mọi việc, cứ điều khiển máy vi tính, rồi làm”.

Nên giờ chúng ta luôn có hội thảo sẵn sàng và có thể nhìn thấy nhau như vầy. Đã là phép lạ rồi, thấy không? (Dạ, Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) Trước đây, tôi thậm chí không thể nghĩ tới điều này. Thậm chí không thể nghĩ đến, đừng nói chi làm điều đó. (Dạ.) Bây giờ có nhiều điều tôi nghĩ đến phải làm. Đời sống của tôi khá hơn. (Tốt quá, thưa Sư Phụ. Thật tốt.) Cầu nguyện cho tôi là điều đó sẽ không bị hủy hoại vì tôi đã nói ra. (Ồ.) Bởi vì nhiều lần, nếu tôi nói rằng tôi thích gì đó, ngày hôm sau là xong, không còn nữa. (Ồ.) Không còn có nữa hoặc không thể được nữa. Tôi đã trả lời phần nào chưa? (Dạ rồi, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.)

Cũng cảm ơn quý vị đã hỏi, quan tâm đến tôi. Bởi vì thật sự ngày càng tốt hơn rồi. Tôi biết chắc chắn như vậy. Bây giờ vui vẻ hơn, cảm thấy nhẹ hơn, và mọi việc an ổn. Nhu cầu cá nhân hầu như không có. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên, tôi rất mừng. (Ồ, tốt quá.) (Dạ tốt, thưa Sư Phụ.) Và tôi có thể bế quan, nên quý vị có thể thấy hòa bình tăng nhanh hơn. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi chỉ lo rằng chúng ta phải có thêm nhiều người thuần chay, thì hòa bình mới lâu bền hơn, chứ đôi khi không vững vàng.

Xem thêm
Tập  5 / 12
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android