Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tinh Thần Đoàn Kết Của Người Dân Ukraine Tỏa Sáng Trên Thế Giới, Phần 1/12

2022-04-30
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nếu không ở trong hoàn cảnh này, bế quan và bận rộn như vậy, thì tôi sẽ thích nấu ăn. Tôi đã từng mời mọi người vào nhà bếp cũ của tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Có khi đầu bếp nấu, có khi tôi nấu. Phần lớn, tôi mời những người lao động trong cộng đồng của tôi. Cũng có mời mấy đệ tử khác nữa, và đôi khi cũng mời người ngoài. Trước đây, tôi đã từng làm vậy và tôi rất thích như thế. Tôi thích đãi mọi người ăn.

(Kính chào Sư Phụ.) Chào. Tôi chắc rằng quý vị có một số tin vui để kể tôi nghe? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) À, tiện thể nói, có vài loại thuốc cho mắt, khi quý vị làm việc quá lâu trên máy tính. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Với tôi thì không hiệu quả, tôi dùng đủ loại thuốc, mà mắt vẫn quá nhạy cảm, vì cứ nhìn vào ánh sáng hoài. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Mấy thứ mà tự nó phát sáng – màn hình và máy tính, tất cả đều có. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Mặc dù ít sáng hơn… có lọc chút ít, nhưng nếu lọc quá nhiều, thì tôi không thể thấy rõ chữ, màu sắc và chất lượng. (Ôi không.) Mà nếu không lọc, thì ánh sáng làm đau mắt quá. Tôi nhỏ thuốc, đủ thứ hết. Ồ, dĩ nhiên là đáng lẽ phải siêng nhỏ thuốc, nhưng tôi lại cứ quên. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Cứ tiếp tục làm việc và quên mất.

Có lẽ quý vị nên để loại thuốc chống khô mắt hoặc gì đó bên cạnh máy tính. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi đi nhỏ ngay bây giờ đây. Có lẽ giúp được chút nào. (Dạ, Sư Phụ.) Chúng ta không còn trẻ nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Và căng thẳng này kia càng không giúp cho mắt. Bác sĩ nhãn khoa có đưa tôi vài loại thuốc nhỏ mắt. Họ cũng khuyên tôi nên ăn 10 hạt kỷ tử. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ông nói ông nấu kỷ tử, cho vào ngăn đá tủ lạnh, rồi mỗi ngày lấy ra ăn 10 hạt. Tôi không biết làm sao mà ông đếm được chính xác như vậy. Chắc mắt ông phải tốt lắm. Ông nói kỷ tử tốt cho mắt. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.) Nhờ kỷ tử, và ông cũng ăn quả kiwi nữa. (Ồ.)

Có nhiều cách để chăm sóc mắt. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị có gắn tấm che màn hình trước máy tính chưa? (Dạ rồi, Sư Phụ.) Và nếu chưa đủ che bớt, thì đeo thêm kính bảo vệ mắt nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Tôi dùng gấp đôi, thế mà vẫn bị đau. (Ồ.) Và tôi cũng cần phải đội mũ thường xuyên, để che bớt ánh đèn phía trên đầu. Nhưng tôi không luôn có lựa chọn. Nếu cứ dọn nhà hoài, thì nhiều khi tôi chỉ có một chiếc đèn bàn. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nếu như đèn ở bên trên đầu… thường thì mình không ngồi ngay bên dưới đèn, mà ánh đèn chiếu một bên và mình sẽ thấy ánh sáng. Tôi nghĩ là mắt tôi bị nhạy cảm mấy chục năm nay rồi vì cứ nhìn vào mấy ánh đèn sân khấu này. (Dạ, thưa Sư Phụ.) V.v.

Và tôi đang trẻ ra. Quý vị biết mà. Lý do là vậy, phải không? (Dạ.) Trẻ đẹp. (Dạ, chắc chắn vậy. Luôn luôn.) Quý vị hy vọng ha. Tôi trông không khác nhiều so với lần cuối mà quý vị thấy hình ảnh tôi trên màn ảnh. Lần cuối là vài tháng trước. Năm ngoái, phải không? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tôi trông cũng như vậy, có lẽ chỉ có thêm chút tóc bạc thôi. Lúc này, tôi không đếm nữa. Và thêm vài nếp nhăn nữa, tôi nghĩ vậy. Tôi cũng không đếm nữa. Lúc này thì không. Không có thời giờ.

Tôi thực sự cảm thấy thương cho quý vị vì phải làm việc rất cực nhọc. Đôi khi nhiều hơn là cần thiết. Nhưng cứ vài giờ, hãy ra ngoài chỗ có cây cối. (Vâng, thưa Sư Phụ. Dạ, Sư Phụ.) Nhìn cây nhìn cỏ (Dạ.) hoặc mấy bụi rậm, có rất nhiều xung quanh đó. Phải không? (Vâng, có ạ. Dạ đúng.) Cảm tạ Thượng Đế, ha? (Dạ. Vâng, tốt ạ.) Có lẽ đó là lý do chúng ta nên sống trong rừng.

Chúng ta là người rừng. chiến binh sống trong rừng. Những chiến binh hòa bình, ở trong rừng. Chúng ta đấu tranh cho công lý, (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) cho hòa bình và sự thiện lành giữa con người, và giữa con người với người-thân-động vật. Nhưng chúng ta không chiến đấu bằng vũ khí, mà chỉ bằng Truyền Hình Vô Thượng Sư thôi. (Dạ. Đúng vậy.)

Đôi khi chúng ta có vài lời lẽ gay gắt. Lời nói gay gắt của tôi. Nhưng có những người không chịu nghe lời nói dịu dàng. (Dạ. Chính xác, thưa Sư Phụ.) Một số người cần phải nghe ngôn ngữ của họ. Tôi phải nói ngôn ngữ của họ. (Dạ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Là vậy đó. Như ở Âu Lạc (Việt Nam) có câu nói, “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy,” nghĩa là đi với Phật, mặc áo cà sa, pháp phục của tăng ni. (Dạ.) Áo choàng của tăng ni. (Dạ.) Đi với ma, mặc áo giấy. (Ồ.) Bởi vì ở Âu Lạc (Việt Nam), khi họ cúng cho người đã khuất hoặc hồn ma, họ sẽ đốt quần áo giấy. (Ồ. Dạ.)

Tôi không nghĩ họ muốn đốt quần áo thật. Có lẽ quá đắt tiền. Hoặc sẽ không cháy hết. (Dạ.) Giống như, ngày nay hầu hết vải quần áo đều có pha chất tổng hợp hoặc ny-lông, hoặc thứ gì đó. (Dạ.) Và nếu quý vị đốt lên, thì có mùi khét và nó sẽ dính cục thành một khối nhựa tròn hoặc tương tự. (Dạ đúng.) Nó bám dính, hoặc dính vào môi trường, hoặc dính vào tay quý vị, hoặc dính bất cứ gì quý vị sử dụng. (Dạ, Sư Phụ.) Vậy quần áo giấy là ý kiến hay. Ý kiến hay.

Có lẽ chúng ta cũng nên đặt một số [quần áo giấy] này. Chúng ta làm việc ban đêm giống như ma, và sáng thì thức dậy rất sớm. (Dạ, đúng ạ.) Cũng giống như ma vậy. Trước khi mặt trời mọc, quý vị thiền hoặc làm gì đó. Gật gù, ngáy, tôi không biết quý vị đang làm gì nữa. Đừng lo, hãy nhập hội. Tôi không phê bình đâu. Có khi tôi cũng vậy. Khi cơ thể quá kiệt sức, thì linh hồn rời đi thôi. (Ồ vâng, thưa Sư Phụ.) Để phục hồi, hoặc đi ngắm cảnh nơi nào đó. Ai mà muốn một cơ thể cứ ngáp lên ngáp xuống, hoặc đau nhức này nọ, rồi ngã gục xuống sàn, hoặc gì khác, khi đang ngồi thiền.

May là quý vị ngồi trên sàn, chứ nếu quý vị ngồi cao hơn, thì tôi sẽ lo từng ngày, lo cho cái sàn nhà của tôi. Nếu quý vị từ trên ghế cao mà ngã xuống, thì cái sàn có thể bị lõm! (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng nếu ngồi trên sàn, thì cái sàn sẽ được... (An toàn.) an toàn hơn. Đúng vậy, quý vị biết hết ha. Tôi không lo cho quý vị, chỉ lo cho cái sàn nhà thôi. Vậy quý vị nên ngồi trên sàn nha. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.)

Dù sao, từ xưa đến nay, người ta vẫn ngồi trên sàn. Tôi nghĩ bởi vì Minh Sư biết hết mọi điều. Các Ngài biết nếu ngồi trên cao… ái chà, sẽ có vấn đề. Quý vị biết tôi nói gì chứ hả? (Dạ, Sư Phụ.) Các Minh Sư, các Ngài biết tất cả. (Dạ.) Làm sao các Ngài biết? Tôi nghĩ kinh nghiệm tạo nên Minh Sư. (Dạ.) Họ cũng đã trải qua giai đoạn phát triển như chúng ta. (Dạ phải. Dạ.)

Quý vị có đủ thức ăn không? Thức ăn có ngon không? (Dạ ngon ạ.) Mấy người phương Tây, ổn chứ? (Dạ ổn, thưa Sư Phụ.) Tất cả quý vị, thật à? (Dạ thật. Chúng con ổn ạ.) Có chắc không? (Dạ chắc, chúng con rất tốt, thưa Sư Phụ. Vâng, chúng con ổn.)

Dù không phải là người phương Tây, nhưng tôi nhớ mấy món ăn Tây. Không phải lúc nào cũng nhớ, nhưng thỉnh thoảng. Tôi bị cưng hư. Tôi đi khắp thế giới và ăn đủ các món ngon. (Dạ.) Đôi khi đầu óc phàn nàn. Tôi không phàn nàn, [nhưng] đầu óc phàn nàn. Thì tôi bảo nó, “Im đi, ăn đi. Có còn hơn không.” (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ nấu ăn cho quý vị ngon chứ? (Dạ ngon, thưa Sư phụ. Dạ ngon, thưa Sư Phụ.) Họ ‘nấu quý vị’ nhừ chứ? (Dạ.) Được, tốt lắm.

Nếu không ở trong hoàn cảnh này, bế quan và bận rộn như vậy, thì tôi sẽ thích nấu ăn. Tôi đã từng mời mọi người vào nhà bếp cũ của tôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Có khi đầu bếp nấu, có khi tôi nấu. Phần lớn, tôi mời những người lao động trong cộng đồng của tôi. Cũng có mời mấy đệ tử khác nữa, và đôi khi cũng mời người ngoài. Trước đây, tôi đã từng làm vậy và tôi rất thích như thế. Tôi thích đãi mọi người ăn.

Bây giờ thì không thể làm gì cả. Đôi khi đầu óc tôi phàn nàn, đã kể quý vị rồi. Đầu óc nói, “Nhìn Ngài kìa. Chuyện gì xảy ra với Ngài vậy. Trước kia Ngài có nhiều đầu bếp, mỗi ngày nấu các kiểu món khác nhau cho Ngài. Và Ngài đã từng ăn vui vẻ với nhiều người. Bây giờ Ngài ăn một mình, vội vội vàng vàng. Ăn trên sàn hoặc ăn trên cái bàn chật chội, hoặc trong góc, và không phải là thức ăn Ngài muốn. Trước kia, Ngài có thể gọi bất kỳ món nào Ngài muốn, bởi vì Ngài có những đầu bếp khác nhau, những tài năng khác nhau, từ những quốc tịch khác nhau. Họ đã nấu các kiểu món ăn khác nhau. (Dạ.) Ngoài ra, Ngài chu du khắp thế giới, ở những quốc gia khác nhau. Họ chào đón Ngài với đủ thứ cao lương mỹ vị khác nhau và thức ăn thật ngon. Bây giờ, nhìn Ngài kìa. Ngài đang làm gì vậy? Đôi khi Ngài còn quên lấy cả muỗng hoặc đũa nữa. Ngài ăn bằng tay.”

Nên tôi bảo đầu óc là hãy im đi. Người Ấn Độ, họ đều ăn như thế. Và họ lớn lên rất to con và khỏe mạnh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vậy ăn bằng tay có gì sai đâu chứ? Mình có thể bị cưng chiều hư. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu mình đã quen với gì đó, thì trở nên ràng buộc với nó. (Dạ đúng.)

Thậm chí có lần tôi cho mấy bạn sóc ăn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và bình thường thì rất đơn giản, bởi vì tôi không có nhiều thời gian để làm bất cứ gì khác. Hơn nữa tôi nghĩ họ sống đơn giản. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ chỉ ăn như các loại hột hoặc hạt, và trái cây. (Dạ.) Rồi tôi cho họ bánh mì. Tôi không có hạt. Tôi cho bánh mì, như bánh mì làm từ bột nguyên cám. Tôi nghĩ nó cũng là loại như hạt. (Dạ.) Nó là ngũ cốc, bổ dưỡng và cũng là trái cây. Đơn giản hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đơn giản, dễ dàng cho tôi, trong ngày bận rộn hoặc lúc bận rộn.

Nhưng đôi khi tôi không có bánh mì, nên tôi trộn cơm còn dư lại. Và sau đó, trộn với rau còn dư lại, thức ăn này nọ, tôi trộn cơm, không quá mặn cho họ ăn. (Dạ.) Còn thêm chất đạm đủ thứ. Và rồi, ôi họ thích quá. (Hay quá.) Ngày hôm sau, không có thời gian, dĩ nhiên là tôi trở lại mấy món bình thường, bánh mì và chuối, thì họ không ăn. Tôi đã cho họ ăn vài ngày, chỉ vài ngày cơm, thức ăn nấu chín; tôi hâm nóng lại cho họ ăn, và họ ăn hết sạch. Ngày hôm sau, bánh mì vẫn còn ở đó, chỉ có chuối là không còn. Và rồi ngày hôm sau, họ lại đến nữa, ca bài ca, “Con thương Ngài. Chúng con thương Ngài.” (Ồ.) Tôi nói, “Thật sao? Sao lại hôm nay?” Sau đó tôi ngộ ra – tôi nghĩ họ muốn thức ăn nấu này. Ôi, Trời ơi. Nói về chuyện ghiền. Thật là nhanh!

Cho nên tôi không cho họ thức ăn nấu nữa. Tôi nói, “Xin lỗi, ta thực sự không có nhiều thời gian. Và hôm nay thì không còn nhiều. Hiểu không? Vậy khi nào đói, các cưng ăn bánh mì nha. Và nếu các cưng không ăn, thì không ăn vậy.” Dĩ nhiên là tôi cũng cho trái cây nữa. Những loại khác nhau, bất cứ gì tôi có.

Xem thêm
Tập  1 / 12
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android