Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Ân Điển Thượng Đế Và Thế Giới Cầu Nguyện Cho Sự Thay Đổi Toàn Cầu, Phần 2/6

2022-12-05
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Đôi khi tôi ngạc nhiên là người-thân-chó của tôi hoặc những người-thân-thú khác, những người-thân-động vật hoang dã dùng những từ tiếng Anh cao siêu mà tôi hầu như không bao giờ nhớ, đó là nếu tôi thậm chí biết chữ đó. (Hay quá.) Phải! Vì lúc đó trong đầu tôi nghĩ có thể chú ấy nói thế này, nói thế kia, nhưng rồi lời họ nói ra hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ. Nghĩa thì giống nhau, có điều là tiếng Anh chuẩn hơn, (Hay quá.) chính xác hơn.

Tôi nói, “Nhưng ta rất tiếc. Không phải lúc nào ta cũng có thời gian để cho các con ăn.” Tôi nói với vua Neo, “Ta rất tiếc, cuộc sống của ta thất thường lắm. Ta không có thời gian nhất định, ngay cả cho bản thân ta. Vậy, nếu ta không cho các con ăn đủ hoặc nếu ta không đến đúng giờ, khi các con đói, bởi vì đôi khi các con đến theo nhóm riêng biệt, khác nhau…” Có khi họ đến rất nhiều. Nhưng sau này, có một số chú đến sau. Sau này tôi biết, nên tôi để dành một ít cho các chú đến sau.

Giống như họ có chim canh giữ. Họ đứng ở bốn hướng, không ăn và canh giữ. (Ồ. Hay quá.) Sau đó, tôi quan sát và biết được. Luôn luôn, mọi ngày, có thể là họ thay phiên nhau hoặc không, tôi không hỏi về điều đó, nhưng hễ khi nào họ thấy tôi, khi họ biết tôi đã thức dậy rồi, thì họ cảm nhận được – thế là họ liền gọi nhau. Có âm giọng cao, đại khái như “Ê, ý, ý.” (Ồ.) Tôi không có tài làm giống như họ.

Và rồi luôn có một người-thân-chim biển đứng quanh đó và gọi. Và những người-thân-chim kia cũng gọi, nhưng bằng một ngôn ngữ khác. […] Tôi không thể bắt chước hết được. Một số nói, “Oa, oa.” Một số khác nói, “We-go, we-go, we-go.” (Ồ.) Đủ thứ. Và tôi biết thế.

Rồi lập tức, trên dưới trong vòng vài phút hoặc đôi khi ngắn hơn – vài giây, tất cả đều đến, một nhóm lớn, rất đông rồi ăn, ăn, ăn, nhanh, nhanh, nhanh và đi. Tôi nói, “Như thế rất tốt. Các con không nên ở lại, vì nếu hàng xóm hoặc người khác nhìn thấy, họ có thể làm khó cho ta,” như ở khách sạn lần trước. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.)

Rồi, họ ăn và không bao giờ nán lại. Ngay cả người-thân-chim bồ câu cũng ăn, ăn, ăn, nhanh, nhanh, nhanh, và rồi họ bay đi. Luôn luôn ăn hết và sạch sẽ. Họ mổ hết mọi thứ. Ăn hết sạch. Nếu còn miếng nhỏ nào sót lại, thì người-thân-chim bồ câu và những người-thân-chim nhỏ hơn sẽ đến sau và ăn sạch bách. Thật tuyệt. (Hay quá.)

Thế rồi tôi nói, “Nếu ta không cho con ăn đầy đủ, có lẽ con vẫn ăn cá chứ hả? Dù sao thì con cũng thích cá bởi vì hải âu thì bình thường ăn cá, phải không? Con thích cá hơn, phải không? Ta xin lỗi ta không thể cho con ăn cá.” Và chú nói, “Dạ không, không, đồ ăn của Ngài giúp ích rất nhiều.” (Ồ.) Tôi lặp lại chính xác lời chú nói. Không thêm bớt một chữ nào. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu cần giải thích thì tôi sẽ giải thích, nhưng thông thường thì tôi lặp lại y như những gì chú đã nói, vì nó rất rõ ràng. Họ nói nhanh và đơn giản, nhưng rất chính xác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cách diễn đạt của họ chính xác hơn của tôi. (Chà.)

Đôi khi tôi ngạc nhiên là người-thân-chó của tôi hoặc những người-thân-thú khác, những người-thân-động vật hoang dã dùng những từ tiếng Anh cao siêu mà tôi hầu như không bao giờ nhớ, đó là nếu tôi thậm chí biết chữ đó. (Hay quá.) Phải! Vì lúc đó trong đầu tôi nghĩ có thể chú ấy nói thế này, nói thế kia, nhưng rồi lời họ nói ra hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ. Nghĩa thì giống nhau, có điều là tiếng Anh chuẩn hơn, (Hay quá.) chính xác hơn. Tôi thấy xấu hổ khi nói quý vị biết. Tôi không thể nhớ hết chữ tiếng Anh trong từ điển. (Dạ đúng.)

Ngoài ra, khi tôi viết gì đó, để nhận xét về chương trình của quý vị, thì tôi luôn chọn từ nào ngắn nhất có thể, mà đồng nghĩa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Dù có biết một từ hay hơn, tôi [vẫn] chọn từ ngắn vì quá lười để viết quá nhiều thứ. Cũng có quá nhiều thứ tôi phải lo liệu cả ngày rồi. Không chỉ các chương trình Truyền Hình Vô Thượng Sư thôi. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nhiều ý kiến tôi phải cân nhắc, nhiều thứ phải hoạch định trước. Nhiều thứ khác. Bởi vì có quá nhiều người làm việc cho tôi, hoặc làm với tôi, và cũng có các việc kinh doanh liên quan, đủ thứ. Vì vậy, tôi chọn những từ ngắn nhất có thể và khi nào có thể viết tắt, thì tôi luôn viết tắt. May là quý vị biết được hết. Quý vị, tất cả quý vị, đều hiểu tôi nói gì.

Tôi không viết nguyên câu, có khi còn không viết nữa là… Tôi không để ý đến ngữ pháp, bởi vì biết quý vị đã hiểu. Và rồi, đằng nào quý vị cũng làm thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Như tôi bảo quý vị trước đây, thay vì nói, “Quý vị ở đâu?” Tôi chỉ nói, “Ở đâu?” Nhưng quý vị hiểu. Đúng không? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Sao phải bận tâm? Sao phải nói, “Quý vị ở đâu?” khi có thể nói, “Ở đâu?” Quý vị cũng hiểu mà. (Dạ đúng.) Chẳng phải như vậy tiết kiệm thời giờ hơn cho chúng ta sao? (Dạ đúng ạ.)

Giống như tôi không rửa bát đĩa mỗi ngày vì quá tốn thời gian. Tôi tiết kiệm điện, tiết kiệm nước, tiết kiệm xà phòng bằng cách để hai, ba ngày mới rửa một lần, tùy theo nhiều ít. Tôi để tất cả vào một cái xô và khi gần đầy hoặc đầy xô, thì tôi tráng – cho nước vào ngâm, để mấy mảng bám bong ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và khi tôi đổ nước đó đi, thì tất cả gần như rất sạch, nên tôi cho một ít xà phòng và cho nước vào, và sau một lúc, chỉ cần tráng vì tự nó đã sạch rồi. Tôi không cần phải chà từng cái một. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Rất tiện lợi. Và cái nào vẫn còn dính đồ ăn thừa, thì chỉ cần chà sạch nó đi. Phần còn lại thì quá đơn giản. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chỉ cần ngâm và sau đó xả nước bẩn ra, tất cả cặn bẩn sẽ trôi ra, sau đó cho xà phòng và nước vào, rồi xả lại một lần nữa. Thế là xong. Tôi phải nghĩ ra nhiều cách để không phải làm. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu. Rất sáng tạo.)

Xin lỗi, lúc nãy nói gì? (Dạ về người-thân-hải âu. Neo.) Ồ, Neo. Vua Neo. Rồi tôi nói, “Không biết con là gì với ta vậy. Sao ta thương các con nhiều đến thế? Mỗi khi nhìn thấy con, ta cảm thấy rất nhiều tình thương, tình thương cho con. Ta cảm thấy con xinh đẹp và thật thuần khiết, ngây thơ, và là những chúng sinh tuyệt vời đến thế. Ta thật sự thương con. Và dù không thấy con, nhưng ta biết con đang ở bên ngoài ăn những thức ăn của ta, ta rất thích như thế. Ta thực sự rất vui khi cho con ăn. Hãy cho ta biết nếu con nhớ được con có liên hệ với ta ra sao.” (Ồ.)

Và rồi, chú nói với tôi, “Đã lâu lắm rồi, trong một kiếp khác.” Ồ, trước hết… Dĩ nhiên, tôi đã biết đôi chút rồi, nhưng tôi chỉ muốn xem người-thân-động vật có nhớ được gì hay không. (Ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi ngạc nhiên, hầu hết họ đều nhớ, còn giỏi hơn tất cả chúng ta. (Ồ, hay quá!)

Vậy, cậu bé kia, nếu anh muốn nhớ lại tiền kiếp của mình, hãy trở lại làm người-thân-động vật. Dễ thôi. Anh có muốn vậy không? Nếu không, thì như Chúa Giê-su nói, “Anh em lo lắng về quá khứ hay tương lai để làm gì? Hôm nay là đủ rồi.” Thực sự là như vậy. Tôi thậm chí không muốn nhớ gì hết – tiền kiếp hoặc tương lai, bởi vì tôi quá bận. Có rất nhiều công việc rồi, trong đời sống hiện tại, thời điểm hiện tại. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)

Nhưng dù sao thì tôi cũng hỏi chú, “Con có nhớ điều gì đã khiến con trở thành người-thân-chim, hoặc con đến từ Thiên Đàng nào không?” Chú nói, “Một cõi A-tu-la rất thấp.” Nên tôi hỏi, “Tại sao như thế? Và sao con lại trở thành chim sau đó? Sao các con lại trở thành chim?” Chú nói, “Ồ, bởi vì chúng con đã làm xáo trộn bình an.” Tôi nói, “Này, đừng có dùng những từ ngữ triết học như vậy. Nói cho ta biết, con đã làm gì? Con đã làm những điều xấu nào?” (Ồ.) “Làm xáo trộn bình an.” Quá đơn giản.

Tôi biết họ đã làm những điều xấu, nên tôi nói, “Đâu phải thế thôi.” Thì chú nói, “Chúng con là bọn cướp. Chúng con là những tên cướp.” (Chao ôi! Ồ!) Chú nói, “Chúng con đã làm rất nhiều điều – cả những điều xấu để sinh tồn.” Ồ, và tôi cảm thấy dịu đi một chút vì tôi biết đời sống con người khó khăn đến thế nào.

Quý vị nghe được tôi không? A-lô? (Dạ nghe, thưa Sư Phụ. Chúng con nghe ạ.) Tốt, tốt. Thỉnh thoảng, tằng hắng hay gì đó. Vì quý vị im lặng quá, tôi tưởng là quý vị đã đi ngủ. (Dạ không.) Hãy nói, “Dạ,” hay gì đó tương tự. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi biết quý vị đang chú ý, nhưng tôi chỉ lo vì cái điện thoại đôi khi nó kỳ cục lắm. (Đúng ạ. Dạ hiểu. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ở ngoài đường, khác với điện thoại cố định ở nhà. (Dạ đúng, dạ hiểu. Vâng.)

Và rồi tôi nói, “Vậy hãy cho ta biết. Con đã làm gì mà phải làm chim? Nói chính xác lý do đó thôi.” Thì chú nói, “Chúng con cướp của người khác. Chúng con là những tên cướp.” (Ồ.) Tôi nói, “Con có giết ai không?” Chú nói, “Dạ không, không, không. Chúng con chỉ cướp tiền của họ thôi.” Đó là một kiếp. Tôi nói, “Ồ. Vậy là ta đang nuôi mấy tội phạm à? Nhưng rồi, làm sao con thật may mắn mà tìm được đồ ăn ngon từ tay ta, bởi vì…”

Ồ, mà trước đó tôi hỏi chú có phải nếu tôi không cho chú ăn, thì chú sẽ thích ăn cá hơn. “Cá ngon hơn đối với con, phải không?” Chú nói, “Dạ không, không. Không.” Tôi nói, “Con không thích cá hả? Cá tươi? Ta tưởng các con là chim, các con thích cá chứ. Thành ra các con mới ăn cá.” (Dạ đúng.) Rồi chú nói, “Dạ không, không!” Và chú hỏi tôi, “Thưa Ngài, bản thân Ngài có thích cá tươi không?” (Chà.) Thì tôi nói, “Không! Dĩ nhiên là không. Nhưng ta là người. Và ta không được tạo ra để ăn cá. Nhưng ta nghĩ các con được tạo ra để ăn cá.” Chú nói, “Dạ không, chúng con không có lựa chọn nào khác. Chúng con phải ăn cá, nhưng cá rất hôi thối. (Ồ. Chao ơi.) Không ngon đâu. Chỉ là chúng con phải ăn để sống còn.” (Ồ.) Sau đó tôi cảm thấy rất, rất buồn, rất xót xa. Ôi Trời ơi. Vì vậy, tôi nói, “Được, được rồi. Ta rất xin lỗi là các con phải ăn cá như thế, mà các con không thích.” Rồi chú nói, “Xin đừng lo lắng, đồ ăn của Ngài giúp ích rất nhiều.”

Lại nữa rồi. Tôi không nhớ được trình tự. Nhớ cái gì thì tôi kể cái đó thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì tôi không thể tránh được. Đôi khi, điều này dẫn đến điều khác, và tôi ngắt ngang câu chuyện và không kể thẳng một mạch. Không phải tôi đang đọc sách hay là có máy nhắc chữ hoặc gì đó ở đây. Tôi không bao giờ làm vậy. Khi nói chuyện với quý vị, tôi không đọc gì hết. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Ngoại trừ khi tôi đọc truyện, thì khác. Nhưng tôi không đọc ghi chú.

Bây giờ tôi đang ngồi trong bóng tối nói chuyện với quý vị đây. (Chà. Ôi trời.) Tôi không cần ánh sáng. Nói bằng miệng, chứ không phải bằng mắt, vì vậy… Mắt tôi cần được nghỉ ngơi, nó rất cay. Đôi khi, thường là do quá nhiều bức xạ từ màn hình và máy vi tính. (Dạ.) Ý nói, chúng ta có những thứ tiếp đất này, nhưng mắt thì dễ bị tổn thương nhất. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Và tôi không còn trẻ nữa. Thậm chí nói chuyện với quý vị trên điện thoại di động, gần bên tai, tôi vẫn cảm thấy như bị điện giật vậy. (Ồ.) Cho nên tôi phải nhớ giữ khoảng cách một chút. Tôi xin lỗi câu chuyện không được giòn giã cho lắm.

Rồi tôi nói, “Được. Ít ra con không giết ai, và như vậy tốt. Nhưng thế thì sao con không bị đọa địa ngục vì tất cả điều đó?” Chú nói, “Ồ, chúng con không cướp quá nhiều và chúng con không đánh người hay gì cả. Chúng con làm gì có thể, và âm thầm, không quá tàn bạo. Và chúng con cũng đã hối cải. Lúc đó chúng con không có việc làm – mà phải sinh tồn vì gia đình và đủ thứ. Nên chúng con phải ăn cướp nhưng chúng con cảm thấy rất buồn. Vì vậy, Thiên Đàng kiểu như khoan hồng cho chúng con.” (Ồ.)

Tôi nói, “Ồ, được rồi. Thế con có nhớ có điều gì tốt mà con đã làm, để hôm nay con còn được gặp ta và nhìn thấy ta? Và rồi thậm chí được cho ăn từ tay ta. Ta phải cắt nhiều ổ bánh mì cho con và cho con ăn. Thế con có nhớ làm sao mà con có được sự may mắn này?” Rồi chú nói với tôi, “Chúng con đã tặng một số tiền, cho việc nghĩa của Ngài.” (Ồ.) Tôi nói, “Ồ, chà. Vậy thì khá tốt.” Nhưng không phải cùng kiếp đó, mà là một kiếp khác.

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android