Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Hrvatski jezik
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Hrvatski jezik
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thăng Hoa Chính Mình Thành Chúng Sinh Thật Cao Thượng Và Vô Ngã Phần 2/2, Ngày 29 tháng 7 năm 2013, Pháp

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Hãy suy nghĩ trước khi cầu nguyện, đầu tiên xem mình có thể tự làm hay không. Nếu quý vị thật sự không thể, không có giải pháp nào khác, thì được, lực lượng Minh Sư có thể giúp mình. Nhưng đừng lạm dụng, nha? Điều đó làm quý vị lười biếng, không còn dũng khí, không còn thông minh, biến mình thành thây ma sống. Vậy không tốt. Tôi không muốn quý vị biến thành thây ma sống. Tôi muốn quý vị làm người tích cực, giỏi hơn trước kia, giúp đỡ người khác. Luôn luôn nghĩ đến người khác trước mình. Điều này không dễ làm, dĩ nhiên rồi. Nhưng hãy huấn luyện mình. Cố gắng thực hiện - bất cứ gì tốt cho người khác, hãy ráng, cố thúc đẩy mình làm.

Vào lúc Tâm Ấn, quý vị đã được tự do, và quý vị chỉ phải tiếp tục thực hành thôi. Hiểu không? Quý vị có nhau, mọi chuyện đều ổn với mình. Cho nên tôi thật sự không lo lắng cho quý vị. Dù không gặp quý vị, tôi cũng không lo. Chỉ là quý vị thích gặp tôi, vậy cũng được, tôi cố gắng làm. Nhưng tôi lo cho những người khác, cho Địa Cầu, cho thế giới, cho các nạn nhân bất lực, cho vũ trụ. Tôi cũng phải nạp lại lực lượng tâm linh cho thật đầy để chăm lo mọi góc nẻo mà tôi có thể lo.

Nhưng tôi đã nói rồi, tôi không lo lắng quá nhiều cho quý vị vì quý vị có tôi. Những người khác không có. Họ không có bất cứ gì để nương tựa, để cầu. Họ cầu xin Thượng Đế và họ nói rằng Thượng Đế không trả lời. Họ cầu Phật, rồi họ nói rằng Phật lơ là họ. Cho nên tôi lo lắng cho những người này. Hiểu không? Nếu họ cần, chúng ta cho họ bất cứ tiện nghi gì mình có. Cho lúc sử dụng khẩn cấp. Dĩ nhiên, tôi không thể chăm sóc cho toàn thế giới mỗi ngày, cho họ bất cứ gì họ cần. Nhưng trong trường hợp khẩn cấp, thiên tai, chúng ta cho họ. Tôi không tiếc nuối. Vì lý do đó, quý vị chỉ được những gì có sẵn ở đây. Hiểu không?

Dù quý vị không có tôi. Nhưng nếu quý vị có nhà cửa, công ăn việc làm tốt, thu nhập ổn định cho gia đình, thì quý vị nên cảm thấy rằng mình đã có phước rồi. Tốt hơn hàng triệu hay hàng tỷ người bị mất việc, vô gia cư, nhà cửa bị tịch thu, hoặc sinh kế bị hủy hoại, đủ thứ. Lúc nào chúng ta cũng phải biết ơn. Cảm ơn anh.

Tôi thích những người như vậy, những người thật sự trân quý những gì họ có. Hiểu không? Đó là tấm gương tốt. Tôi sẽ kể quý vị nghe một gương sáng khác. Quý vị muốn nghe không? (Dạ muốn.) Có một gia đình nọ, là sư huynh sư tỷ của quý vị trong gia đình Quán Âm. Anh ta ở cách đây rất xa, ở một quốc gia không có đồng tu chung quanh. Bây giờ họ có thêm một số, khoảng 12, 13 người. Trước đây không có ai hết. Khi chúng ta có truyền hình, thì họ không giàu có gì hết, nhưng họ đã tìm cách phát sóng Truyền Hình Vô Thượng Sư trên khắp đất nước họ. Chỉ một gia đình, bốn người thôi. Không ai bảo họ làm vậy, họ chỉ tự thực hiện. Sau khi mình không còn đài Truyền Hình Vô Thượng Sư nữa… bởi vì tôi muốn tập trung vào việc cứu Địa Cầu trước, hiểu không? Không có Địa Cầu, thì không còn truyền hình. Ồ, chúng ta khuyên mọi người cố gắng làm việc này, và Ăn Chay, Sống Xanh, Tạo Hòa Bình, nhưng họ chậm quá! Tôi phải nhanh nhanh về Nhà lấy gì đó.

Bây giờ, sau đó, họ đã chuyển, đã thay đổi. Dĩ nhiên, không còn truyền hình để làm, họ chuyển sang mở nhà hàng Loving Hut. Bốn người. Trong quốc gia đó, không có thực phẩm thuần chay, không có gì hết, ngoại trừ đậu và gạo. Quý vị biết mà. Một số quốc gia không có gì hết. Tôi tự hỏi không biết họ còn có thể mua được xì dầu không nữa. Khi tôi đến các nước khác ở Trung Mỹ, người ta không biết xì dầu Maggi là gì. Không biết chút gì về xì dầu. Đậu hũ cũng thế, “cái gì vậy?” Cho nên, gia đình này tự làm đậu hũ. (Hay quá!) Họ tự làm mì căn, tự làm tất cả những món khác, sữa đậu nành, đủ thứ. Họ phải tự chế biến thực phẩm. Ở xứ đó, người ta thậm chí không hiểu thức ăn chay là gì. Họ phải tự chế biến mọi thứ, chỉ bốn người thôi. Chưa từng nấu ăn trước đây – nhưng vẫn cố gắng. Học và nấu.

Sau đó, điều cảm động hơn nữa là: cả nhà họ còn thức dậy lúc 4 giờ sáng để thiền mỗi ngày, dù bận rộn đến đâu. Quý vị biết mà, nhà hàng là công việc rất bận rộn. Dậy sớm, ngủ trễ. Đôi lúc thực khách không muốn đi, cứ ngồi lại đó uống cà phê. Một ly cà phê, một tiếng đồng hồ. Rồi cứ nói, nói, nói. Thế mà họ vẫn thức dậy mỗi buổi sáng lúc 4 giờ để thiền.

Tôi gọi đó là lòng tận tâm. Tôi gọi đó là người tu hành chân thật. Cho nên, nếu quý vị không làm bất cứ gì giống vậy, thì đừng than phiền với tôi. Và đừng cầu xin gì hết. Trước tiên nên tự kiểm thảo quý vị làm việc của mình chưa, trước khi cứ yêu cầu tôi làm việc của tôi, thậm chí cũng không phải việc của tôi nữa. Chúng ta đã yêu cầu rồi, đã đồng ý rồi, đã đến thọ Tâm Ấn vì Thượng Đế rồi, phải không? Để về Nhà, đúng không? Để nhận biết Đại Ngã và siêu thăng tối đa tới 5, 6 hoặc 7 đời. Đó là điều tôi hứa và điều tôi làm. Tôi thực hiện tất cả những gì tôi hứa với quý vị.

Và dĩ nhiên, cũng giúp đỡ quý vị nữa, khi quý vị gặp chuyện khẩn cấp hoặc lúc bị tai nạn. Tất cả quý vị đều biết vậy. Nếu quý vị không tự mình thể nghiệm điều này, thì các đồng tu cũng đã kể quý vị nghe nhiều chuyện như vậy rồi. Không phải tôi lơ là quý vị hoặc chỉ lo tu thiền mà không giúp gì cho quý vị. Phải vậy không? Quý vị biết, phải không? (Dạ phải.) Quý vị có biết mình sẽ gặp tai nạn trước khi lái xe ra ngoài không? Không biết, phải không? Cho nên, thậm chí quý vị cũng không cầu Sư Phụ giúp đỡ, nhưng Sư Phụ vẫn có mặt ở đó giúp quý vị. Vậy có ích lợi gì khi cứ cầu huyên thuyên đủ chuyện bên trong và bên ngoài? Và gây rắc rối nữa.

Hai tháng nay, hoặc mấy tuần nay, tôi chỉ muốn ở đây với quý vị hoàn toàn chỉ vì tâm linh thôi, để quý vị có thể đạt được lợi ích tối đa. Ý tôi là vậy, hiểu không? Cho nên, ngũ giới không nhất thiết chỉ có nghĩa là tiền hay sở hữu, mà còn bao gồm mặt tâm linh nữa. Hiểu không? Quý vị đều có những gì mình cần. Và luôn luôn cầu nguyện - nếu phải cầu nguyện, thì hãy nói: “Xin Thượng Đế an bài bất cứ gì tốt đẹp cho con hoặc gia đình con trong đời này. Xin giúp con tu hành.” Quý vị chỉ cầu như vậy thôi. Và mỗi ngày cảm tạ Thượng Đế cho một ngày tốt lành. Ngày tốt cũng như ngày xấu. Vì ngày xấu cũng là ngày tốt.

Đôi lúc quý vị nghĩ người chồng rời bỏ quý vị: “Ôi, tệ quá! Thượng Đế kiểu gì vậy! Ngài không giúp con duy trì hôn nhân.” Không đúng! Có lẽ anh ta không còn tốt cho quý vị nữa! Anh ta nên ra đi để quý vị được tự do. Có lẽ không bao lâu quý vị sẽ gặp người đàn ông khác tốt hơn. Ai biết được? Cho nên, đừng bám víu vào bất cứ gì khi thời điểm đã tới. Hãy buông bỏ tất cả. Chỉ cầu nguyện rằng: “Bất cứ gì tốt cho con, xin Ngài hãy để nó xảy ra.” Rồi cái đó đích xác sẽ xảy ra.

Cho dù quý vị bị đau chỗ này chỗ kia đôi chút, vậy cũng tốt cho quý vị. Tại sao? Vì quý vị không thiền đủ! Quý vị phải trả nghiệp bằng cách đó. Vậy thì điều đó tốt cho quý vị. Hay quý vị muốn thà được tốt, chuyện gì cũng thuận lợi, không thiền gì cả rồi đi thẳng đến cảnh giới A-tu-la khi vãng sinh? Thích vậy hơn hả? (Dạ không.) Không. Vậy chấp nhận mọi hoàn cảnh, hiểu không?

Cầu nguyện cho mình có sức chịu đựng. Cầu Thượng Đế, Thiên Đàng an bài bất cứ chuyện gì tốt cho mình, thì quý vị sẽ chấp nhận điều đó. Dĩ nhiên, không có nghĩa là khi bị đau, quý vị không đến bệnh viện hoặc đi gặp bác sĩ. Hãy làm bất cứ gì, hiểu không? Làm bất cứ gì cần thiết, nhưng đừng mang vấn đề của mình đến thiền đường. Ngay cả trong chỗ cộng tu ở nhà. Hãy giữ nơi đó sạch sẽ và tinh khiết để khi mọi người đến, họ sẽ được tắm trong ân điển này, không bị ô nhiễm bởi bất kỳ ham muốn nào hoặc vấn đề gì của thế tục.

Đừng lúc nào cũng đẩy việc đó sang cho tôi. Nếu quý vị phải đi thi, thì hãy học hành chăm chỉ! Nếu quý vị muốn con cái yêu thương mình, thì hãy làm bậc phụ huynh từ ái , thông cảm. Hãy là người bạn, đừng làm người độc tài kiểm soát trong nhà. Ồ, tôi biết kiểm soát thì quá dễ, vì quý vị có mọi quyền lực. Con cái lúc nào cũng phải hỏi xin quý vị mọi điều. Chúng luôn luôn phải dựa vào quý vị mới có mọi thứ: chút ít tiền tiêu vặt, chút thức ăn, chiếc xe đạp nhỏ. Hãy nghĩ về chúng, đặt bản thân mình là chúng. Chúng hoàn toàn lệ thuộc quý vị. Chúng sẽ rất bực dọc, nhất là khi trưởng thành. Con cái là nhân vật nào đó trước mặt bạn bè chúng. Ở nhà, chúng giống như người yếu đuối, lúc nào cũng phải nài xin mọi thứ. Dĩ nhiên quý vị thấy mình có quyền: “Không được, John! Hôm nay không được! Bây giờ không được!” “Không được! Để coi đã.” “Đi ra ngoài!” “Làm việc này, việc kia, nếu không là phạt!” Quý vị hiểu ý tôi chứ?

Hãy làm bậc cha mẹ từ ái, tử tế, và biết điều. Tôi không có ý chiều hư con cái quý vị. Nhưng hãy nên biết điều. Thử nghĩ nếu mình là chúng, quý vị sẽ làm thế nào. Đừng cưng chiều con cái và đừng mua cho chúng những gì không cần thiết. Nhưng cũng đừng kiểm soát con cái quá khắt khe. Rồi con cái sẽ thương quý vị. Chúng sẽ ở lại. Nếu đã làm mọi việc này rồi mà chúng vẫn đi, thì được thôi, nhân quả đã chấm dứt. Đó có nghĩa là bây giờ giữa hai người không còn quan hệ nhân quả nữa. Đừng yêu cầu tôi đi bắt chúng lại. Tôi không phải là cảnh sát, và cũng không có ý định kiểm soát con trai, con gái của quý vị. Đó là việc của quý vị, há? Việc của quý vị là nuôi con khôn lớn, làm bạn với chúng để chúng tin tưởng quý vị và cảm thấy dễ chịu khi ở nhà. Như vậy chúng không bỏ nhà đi.

Mỗi đứa trẻ bỏ nhà ra đi đều có một số lý do. Thứ nhất, có lẽ ở nhà không thoải mái. Thứ nhì, do ảnh hưởng xấu bên ngoài. Hãy tìm hiểu lý do và giúp đỡ con. Hiểu không? Đừng đổ lỗi cho chúng nhiều quá , đừng quá khắt khe, đừng kiểm soát quá mức. Làm vậy, dĩ nhiên, con cái sẽ bỏ nhà đi. Bên ngoài, chúng không thể hòa đồng với bạn bè và bị bạn gây áp lực, rồi về nhà không được cha mẹ thông cảm. Thì dĩ nhiên, con cái sẽ bỏ đi. Họ không có nơi để đi, không biết phải làm gì.

Nhiều khi trường học là vấn đề đối với trẻ em. Quý vị phải luôn luôn gần gũi con cái, hỏi han chúng, để chúng tin tưởng quý vị, để chúng có thể kể quý vị nghe mọi chuyện. Vì nhiều khi ở trường, con cái bị bắt nạt, nhưng không dám kể cha mẹ nghe hoặc không dám mách với thầy cô vì bị đe dọa hay đại khái vậy, hoặc họ không tin tưởng cha mẹ ở nhà. Do cha mẹ không thông cảm và lúc nào cũng gây áp lực, bắt con cái làm việc này kia, kiểm soát con cái thay vì cố gắng thấu hiểu vấn đề của con cái. Trưởng thành là vấn đề lớn cho bất kỳ đứa trẻ nào. Kích thích tố (hoóc môn) mãnh liệt, trẻ em tranh đua với nhau, bị đồng bạn bắt nạt, đủ mọi chuyện gây áp lực cho thanh thiếu niên. Nếu quý vị cũng gây áp lực cho chúng nữa, thì chắc chắn quý vị sẽ mất con.

Hãy làm bậc phụ huynh tốt. Dù giữa hai bên có gì đi nữa, nhân quả tốt hay xấu, hãy cố chấp nhận và làm cha mẹ tốt để quý vị có thể giúp chúng sinh khác trở nên thiện lành. Cho dù người đó, quý vị thấy như: “Nó có lẽ không phải là bạn mình trong tiền kiếp.” Nhưng giờ sống bên nhau, quý vị phải làm bạn với nhau. Hãy chăm sóc con cái. Được không? Đừng lúc nào cũng cầu: “Sư Phụ ơi, xin giúp con cái con thành trai tốt, gái ngoan.” Sao tôi làm được? Nếu quý vị cứ gây áp lực cho con cái, thì chúng sẽ làm những gì chúng nghĩ.

Quý vị không những chỉ làm người tốt thôi, mà còn phải tốt với con cái của mình nữa. Con cái, bạn bè hoặc bất cứ ai lệ thuộc vào mình. Cả láng giềng nữa, há?
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android