Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Noi Gương Sư Phụ Và Giúp Đỡ Nhân Loại, Phần 6/14

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Quý vị phải biết rằng không phải theo cái phàm thân của tôi. Việc gì cần làm thì mình phải làm. “Theo” là khác. Theo có nghĩa là “Làm việc gì cần thiết để giúp cho nhân loại”, vì công việc của tôi là vậy. Nếu quý vị theo tôi, quý vị sẽ làm bất cứ gì để giúp cho nhân loại. Theo cùng lý tưởng, chứ không phải theo cái người đó. Cho nên làm ơn đừng có yêu cái người này, tôi không có ý nói về ý nghĩa vật chất, mà ý tôi là không phải cái “Người” mà quý vị thích, người có bánh kẹo (thuần chay), và kể chuyện ru ngủ, mà là cái “Người” làm việc vì lợi ích cho tất cả. Theo cái “Người” đó đó!

Sao? (Thưa, con có một câu hỏi cho chị từ Vương quốc Anh.) Người nào? Ồ, người Bồ Đào Nha. Được. (Người Bồ Đào Nha. Tình trạng tinh thần của chị trước khi làm việc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư] và bây giờ khác nhau như thế nào? Có lẽ theo ý kiến của tôi, ở gần Sư Phụ sẽ khó hơn là làm việc ở Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Điều gì đã thay đổi chị từ... tôi nghĩ, khi chị còn ở đó mấy tháng trước?) (Tôi nghĩ đó là) Ờ, mấy tháng trước thôi. (cách đây 4 tháng, không lâu.) (Nhưng chị đã thay đổi như thế nào trong 4 tháng đó) Có gì khác biệt? (khiến cho chị có thể “trèo ngọn núi cao hơn” mà trước đó chị đã không trèo được?) (Dạ. Vâng.) Ngọn núi nhỏ hơn không trèo được, bây giờ lại muốn trèo ngọn núi lớn hơn. Ý anh ấy là vậy. Ờ, cô sẽ làm sao?

(Làm việc tại Truyền Hình [Vô Thượng Sư] là được mở rộng tầm mắt. Ý con là, nó cho con thấy… Con không biết nữa – những việc mà con phải làm, và mọi người làm việc ở đó chăm chỉ như thế nào, và làm việc cho Sư Phụ có ý nghĩa gì. Con không biết họ làm việc ở đó vất vả thế nào và nó thực sự có ý nghĩa gì. Cho nên, kiểu như… Có lẽ ở bên Sư Phụ còn khó hơn bởi vì Sư Phụ làm việc vất vả hơn nhiều, hơn bất cứ ai con từng gặp.) Không nhất thiết, nhưng chỉ có mình tôi và công việc của tôi. Nhưng cô tưởng tượng ở bên tôi sẽ khó hơn là ở với Truyền Hình Vô Thượng Sư hả? Có phải ý cô là vậy không? (Ý con là thực sự khó với Truyền Hình [Vô Thượng Sư], nên con không nghĩ con sẽ sốc hơn nữa về mặt khối lượng công việc mà con thấy ở đó.) Cô sẽ không sốc đâu.

(Khi con thấy mọi người ở đây cũng làm việc, ý con là các đồng tu, ngay cả ở bên ngoài họ có cuộc sống bình thường và rồi làm việc thật sự chăm chỉ. Đôi khi con giúp, nhưng con có thể thấy rằng không chăm chỉ như người khác, những người mà con thấy đang làm việc và đảm nhận nhiệm vụ và trách nhiệm và những việc như thế. Như con đã nói, con thật sự biết là Sư Phụ biết rõ hơn con. Con tiến lên xin vì con tin rằng đó là cách duy nhất hay là… con không biết. Con chỉ cảm thấy muốn vậy, cảm thấy như muốn… làm việc cho Sư Phụ…) (Câu hỏi là… không nghi vấn về niềm đam mê của chị, mà là: Sự thay đổi bên trong chị trong vài tháng qua như thế nào?) Làm sao nó khiến cô cảm thấy cô sẵn sàng cho bước tiếp theo, đúng không?

(Con nghĩ đó là cảm giác về… Từ này là gì? Khi con thấy con thất bại, như là…) Ờ, ít ra cô cũng thấy cô thất bại. (Con có thất bại. Con thấy chỗ mình thất bại và bắt đầu thấy… Con thấy con thất bại chỗ nào, và cái gì đó bên trong muốn con thử lại lần nữa, và không thất bại nữa.) Sao không thử Truyền Hình Vô Thượng Sư lần nữa? (Dạ, con có thể thử.) Sao lại leo ngọn núi lớn hơn? Ý anh ấy là vậy. (Thưa Sư Phụ, bởi vì…) Bởi vì? (Con nghĩ… Con không biết. Có lẽ vì nó lại là về sự khao khát nào đó mà con luôn luôn dành cho Thượng Đế, và con luôn nghĩ Thượng Đế ở rất xa. Và nó kiểu như làm con kinh ngạc khi biết rằng con thực sự có thể ở gần Thượng Đế, mà con chưa bao giờ nghĩ mình có thể. Vì vậy, con nghĩ điều đó đóng… Ngài biết, con không thể…) Thôi, được.

Giả sử cô đến với tôi và tôi bảo cô trở lại Truyền Hình Vô Thượng Sư lần nữa, cô có đi không? (Nếu… nếu… dạ, ý con là…) “Ờ... ừm, nếu…” (Nếu con đặt cuộc đời mình dưới chân Sư Phụ như thể là con sẽ sống với Sư Phụ, và rồi nếu đó là những gì Sư Phụ bảo con làm, và trong lòng con, nếu con theo Sư Phụ, Sư Phụ bảo con bất cứ điều gì… Như con đã làm trước đây. Sư Phụ bảo con đi [làm cho] Truyền Hình [Vô Thượng Sư] thì bởi vì con đến gặp Sư Phụ, và con hỏi: “Con có thể giúp gì cho Sư Phụ?”) Cô muốn đi, và sau đó lại không đi được. (Như con nói với Sư Phụ là nếu Sư Phụ bảo con cũng giống như vậy, thì con theo Sư Phụ như Thầy của con. Nếu Sư Phụ nói như vậy, thì vâng!) Ờ, hy vọng vậy!

Quý vị phải biết rằng không phải theo cái phàm thân của tôi. Việc gì cần làm thì mình phải làm. Nếu tôi theo bản thân tôi thì quý vị biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ ở trong lều – ngủ! Hoặc thiền! Đâu có ra đây! “Theo” là khác. Theo có nghĩa là “Làm việc gì cần thiết để giúp cho nhân loại”, vì công việc của tôi là vậy. Nếu quý vị theo tôi, quý vị sẽ làm bất cứ gì để giúp cho nhân loại. Theo cùng lý tưởng, chứ không phải theo cái người đó. Cho nên làm ơn đừng có yêu cái người này, tôi không có ý nói về ý nghĩa vật chất, mà ý tôi là không phải cái “Người” mà quý vị thích, người có bánh kẹo (thuần chay), và kể chuyện ru ngủ, mà là cái “Người” làm việc vì lợi ích cho tất cả. Theo cái “Người” đó đó!

Thành ra nếu “Người” đó muốn quý vị làm việc này, việc nọ, thì quý vị làm việc đó! Bởi vì nếu quý vị chưa ở với tôi, quý vị nghĩ: “Ồ, Ngài tới, luôn luôn ăn mặc đẹp đẽ; Ngài nói chuyện, tươi cười”. Tôi có cả đống việc phải làm. Ở đây, dĩ nhiên, tôi dành thời gian này cho việc này, ngoài một số việc nhỏ mà đôi khi tôi cũng phải làm. Tôi có bài cần phải kiểm duyệt, mà chưa có dịp làm, vì tôi muốn có thêm thời giờ tập trung vào quý vị. Việc kia, dù cần càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ phải để nó qua một bên. Tối nay tôi sẽ làm, thí dụ vậy. Hai ngày rồi còn nằm đó. Tôi phải làm việc gì gấp trước – không gấp lắm, nhưng cũng gấp. Vì tôi đang ở đây với quý vị.

(Nhưng thưa Sư Phụ, chỉ là để nhắc lại lần nữa, con biết rằng Ngài biết điều gì là tốt nhất, vì vậy…) Nhưng họ có quyền hỏi cô, và cô phải trả lời. Chứ không phải tôi phải trả lời họ. (Dạ con không có vấn đề gì cả. Họ có thể hỏi bao nhiêu tùy thích.) Nhưng cô có trả lời hài lòng họ hay không. Còn gì nữa? Trả lời gì nữa không? Cô đã trả lời rồi. Hay là cô muốn trả lời thêm? (Con chỉ cảm thấy rằng nếu Sư Phụ muốn con đi [làm việc cho] Truyền Hình [Vô Thượng Sư] hoặc đi ra, con sẽ làm những gì tốt nhất cho Ngài – bất cứ điều gì tốt nhất cho Ngài.) Được rồi. Tốt. Câu kế. Ý tôi là câu hỏi. Vậy thực ra cô đã thay đổi chưa? Cô đã thay đổi giữa trước đó và bây giờ chưa? Đó là điều anh ấy muốn biết. Cô cảm thấy mình đã thay đổi. (Dạ. Cô ấy chưa trả lời.)

(Có, con có. Con có thay đổi. Con cảm thấy một sự thay đổi lớn.) Như thế nào? (Nhận thức rõ hơn. Ý con là, một sự thay đổi theo nghĩa là… Thật khó để diễn đạt thành lời.) (Chị đã nhận ra vấn đề là gì, thì thật tuyệt vời, nó là bước khởi đầu để tiến lên phía trước) (Dạ. Con đã nhận ra…) (nhưng những gián đoạn giữa chúng.) (Dạ. Bởi vì những gì con thấy, thưa Sư Phụ, khi con đến đó, có quá nhiều nghiệp chướng ở ngay trước mặt con. Con không biết con nói đúng từ ngữ hay không, nhưng như Ngài nói, nó có thể thiêu đốt rất nhanh, hoặc con không biết dùng từ gì cho đúng.) Nó nhìn thẳng vào mặt cô. (Dạ. Và nó nhìn thẳng vào mặt mình. Và rồi những điều con chưa bao giờ thấy – có thể gọi nó là cái bóng của mình, hoặc mặt xấu của mình – mà con chưa bao giờ mơ nhìn tới. Và bỗng nhiên, con thấy con cũng là thế này. Và con sẽ không giả bộ luôn là người tốt hoặc ngay cả bất cứ lúc nào khi con có thể nhìn thấy ở đó có quá nhiều bóng tối. Ý con là, con có thể thấy mặt xấu này, vậy đó thực sự là một sự thay đổi lớn mà có lẽ con sẽ mất nhiều, nhiều năm để xử lý nếu chỉ với thiền thôi, mà không làm công việc như thế này. Và rồi nó đã thay đổi con. Con biết nó đã thay đổi.) Tốt. (Con không biết là có thay đổi nhiều lắm không, nhưng con biết có thay đổi gì đó.) Ừ. Cô ấy nói cô ấy chỉ làm theo mong muốn của cô ấy – như là cô ấy luôn muốn ở bên tôi. Và cô ấy thậm chí không thể trả lời câu hỏi của anh. Chỉ thế thôi, anh hãy chấp nhận nó vậy.

Người kế. Bất cứ ai muốn. Tôi không nghĩ cô ấy thật sự đã trả lời câu hỏi của anh, nhưng tình thương khiến người ta mù quáng. Họ luôn nói như vậy, và họ đổ lỗi tất cả cho [tình thương]. Cô đó. (Chị ở với Sư Phụ nhiều ngày, nhiều tuần, nhưng không được gặp Sư Phụ, và mỗi ngày chị phải làm những việc tầm thường. Nếu gặp Sư Phụ thì chị không được sự chú ý đặc biệt. Có thể còn bị la khi chị gặp Sư Phụ.) Ờ. (Chị có còn…) Và cây dù! (Dạ. Rồi công việc này kia và không được chú ý, đôi khi còn không được gặp Sư Phụ, chị có cam đoan là sẽ tiếp tục phụng sự) Cống hiến. (và cống hiến ở đó vô điều kiện không?) Ờ, phải. Nghĩa là cô có thể ở chỗ của tôi mà không có tôi ở đó, không có một phần thưởng nào, cũng không được tôi nhìn một cái? Hoặc khi gặp tôi thì có lẽ lúc nào cũng bị la. Vậy thì cô sẽ làm gì? (Con biết điều đó sẽ thật sự khó khăn. Con biết điều đó. Con biết rằng ngã chấp của con sẽ thực sự, thực sự khó khăn. Con biết nó sẽ phàn nàn. Con biết.)

Có người muốn giúp cô đằng sau đó. (Thưa Sư Phụ, xin cho con được chia sẻ về chuyện này.) Ờ, được, nói đi. (Con đến Truyền Hình [Vô Thượng Sư] hồi tháng 12, và con rất là phấn khởi. Con nghĩ: “Chao ơi, đây là một phép màu kỳ diệu!” Bởi vì thứ nhất, Truyền Hình [Vô Thượng Sư] sẵn sàng nhận con trong một thời gian ngắn như vậy, và nhiều năm rồi con mong mỏi được ở cạnh Sư Phụ. Và con biết cái phước báu được làm việc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư], cho nên đó là một cách được ở gần Sư Phụ, nhưng mà cũng không ở bên Sư Phụ.) Ảo tưởng thôi hả? (Dạ. Ý con nói là, con nhìn thấy chính mình trong những năm qua và con biết lúc nào con cũng sẵn sàng làm việc cho Sư Phụ và làm bất cứ gì,) Ờ, ờ, được. (nên trong đầu con biết chắc chắn như vậy. Rồi con đến Truyền Hình [Vô Thượng Sư], lúc đó con rất là mệt sau 26 giờ bay. Con nghỉ ngơi, ăn Giáng Sinh vui vẻ với tất cả mọi người. Ngày hôm sau, họ giao công việc cho con liền. Và ngay lập tức, một chị yêu cầu con làm một việc, và ngay lập tức, ngã chấp của con lên cơn. Con nói được, và thay vì con thực sự thành thật và thẳng thắn nói với chị ấy sự thật,) Ờ. (con thấy rằng đầu óc của con và ngã chấp của con thực sự đã sai khiến để gạt con đi theo trò chơi. Và để cắt ngắn một câu chuyện dài, Ngài đã gửi con về nhà sau khoảng một tuần.) Thật sao? (Dạ.)

Chính tôi bảo cô phải đi về? (Dạ, chị đó nói với con rằng Sư Phụ bảo con phải đi về, nên con thật sự không biết.) Tôi thậm chí còn không biết cô đã ở đó. (Và con thực sự bị tổn thương nhưng…) Vậy là không thể hòa nhập tốt hả? (Dạ không, con không cãi nhau với ai hay là gặp rắc rối gì, nhưng ý con là có một câu hỏi vớ vẩn… Có một chị đến yêu cầu con phải đổi màu tóc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Trong lòng con biết: “Được, hoàn toàn không sao. Con có thể đổi màu tóc, cắt tóc, bất cứ gì, không quan trọng”.) Ờ. (Nhưng câu trả lời của con, phản ứng đầu tiên của con – bởi vậy mà con muốn chia sẻ với chị ngồi đằng trước đây – phản ứng đầu tiên của con là nói: “Không, tôi không muốn đổi màu tóc. Sao phải làm như vậy?”) Ờ, hiểu. (Trong lòng con rất là muốn cống hiến, phụng sự Sư Phụ, nhưng con phản ứng mà không nghĩ đó là cái ngã chấp của mình đang nói, hoặc là ngã chấp của mình đang chắn giữa đường. Tới khi nhận ra cái ngã của mình đang chắn đường thì mình đã nói không rồi, và mình không muốn làm công cụ như vậy. Rồi hôm sau chị đó đến gặp con và nói với con: “Thôi, cô phải đi về…”)

Tại sao? Vậy cô nói chịu hay là không chịu? Sao họ lại bảo cô về? (Mới đầu con nói: “Không”.) Ồ, hiểu rồi. (Sau đó con nói – sau khi con nhận thấy cái ngã của mình đang làm gì – con nói với chị đó: “Không, không sao, nhưng làm ơn, tôi không muốn tóc vàng”.) Ừ. (Bởi vì cái ngã của con cũng đang nói: “Mình không thể bắt chước Sư Phụ!”) Ờ, rồi sao? Cô không muốn tóc vàng, nhưng cô nói được. (Con nói: “Được, chị muốn tôi đổi tóc, cũng được”. Nhưng rồi hôm đó chị ấy đến gặp con, lúc 3 giờ, đúng hai tiếng sau, chị ấy nói: “Không, sư tỷ, nghiệp của chị bắt kịp chị rồi. Chị phải về. Sư Phụ bảo chị phải về”. Và kinh nghiệm mà con…) Tôi thật sự không nhớ. (Vậy ạ?) Có lẽ tôi có nói, nhưng thành thật là tôi không nhớ. Tôi không nhớ là có nói… Tôi không nhớ là biết cô có ở đó. Không thể nhớ…

(Con nói con ở lại được một tháng. Họ muốn con ở lại lâu hơn, nhưng lúc đó con không ở được.) Vậy chắc do cô ở ít quá, nên họ không muốn phiền toái nữa. Một tháng đâu là gì! (Dạ.) Chỉ đủ để ăn điểm tâm, nghỉ ngơi, nhuộm tóc, rồi về nhà. (Nhưng một điều mà con học được từ kinh nghiệm đó là chúng con thường hay nói rằng chúng con sẵn sàng xả bỏ hết vì Sư Phụ, và sẽ làm tất cả; dù là việc gì. Ý con là, ngay cả bây giờ con cũng nói: “Con sẽ bán hết mọi thứ để đi đến Sư Phụ”. Nhưng thật ra, khi ở trong địa vị đó và làm việc đó, nó khó hơn rất nhiều so với khi mình nói.) Tôi hiểu. Tôi không trách người nào. Cũng tốt là cô nhận ra được một chút trở ngại của mình, do mình tạo ra. Tôi không trách quý vị! Tôi đã nói với quý vị nhiều lần rồi: nghiệp chướng và ngã chấp là hai kẻ thù tệ hại nhất của quý vị.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (6/14)
1
2023-10-18
5347 Lượt Xem
2
2023-10-19
3743 Lượt Xem
3
2023-10-20
3496 Lượt Xem
4
2023-10-21
3396 Lượt Xem
5
2023-10-22
3163 Lượt Xem
6
2023-10-23
3257 Lượt Xem
7
2023-10-24
3142 Lượt Xem
8
2023-10-25
3095 Lượt Xem
9
2023-10-26
3236 Lượt Xem
10
2023-10-27
2933 Lượt Xem
11
2023-10-28
3259 Lượt Xem
12
2023-10-29
2675 Lượt Xem
13
2023-10-30
2645 Lượt Xem
14
2023-10-31
2713 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android