Tôi có thể cười trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù đó là hoàn cảnh nguy hiểm, hoặc khó khăn hay rắc rối. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, nói thật với quý vị. Đôi khi tôi khóc. Cũng tức giận nữa, ý tôi là với hoàn cảnh. Tôi buồn bực và… mặc dù tôi biết đó chỉ là tất cả nghiệp thế gian đổ lên người tôi, tôi biết hết, nhưng nó vẫn không khiến tôi cảm thấy vui. Hãy tưởng tượng quý vị mang nghiệp của mình và đôi khi nghiệp của quý vị trừng phạt quý vị. Quý vị có vui không, mặc dù biết đó là nghiệp, đó chính là việc quý vị làm trong tiền kiếp? Lúc đó quý vị có vui không? (Dạ không.) Không.
Tôi nghĩ tôi sẽ viết một vài kịch bản phim hành động cho Hollywood. Đó chỉ là một phần câu chuyện mà quý vị nghe được. Quý vị có thích không? (Dạ thích.) Chà, có lẽ chúng ta có thể bán kịch bản cho Hollywood. Đã đến lúc tôi phải kiếm chút tiền. Bởi vì đôi khi người ta chỉ viết truyện về một tội phạm nào đó trong… Khi một số tội phạm bị bỏ tù hay gì đó, họ thậm chí bán câu chuyện đó. Ngay cả về việc giết người, buôn bán ma túy này nọ, họ bán câu chuyện đó để kiếm tiền. Hoặc một số người có một vụ bê bối với nhân vật lớn nào đó ở đâu đó trong Nhà Trắng hay gì đó, mà vẫn có thể bán câu chuyện đó để kiếm tiền. Và câu chuyện của tôi còn thú vị hơn nữa, quá ly kỳ, phải không? (Dạ phải.) Cho đến giờ, quý vị đã nghe thấy hành động nào chưa hay là nó quá nhàm chán đối với quý vị? (Dạ không.) Chậm quá à? Dồn dập, đúng không? Nói quý vị hay, tôi có thể kiếm tiền bằng nhiều cách, nếu tôi có thời gian để viết và rồi nếu tôi có thể ngồi ở đâu đó để viết. Nhưng mọi việc đang trở nên tốt hơn. Như vậy mới phải, đúng không?
Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta có ít thiên tai hơn. Quý vị có nghĩ vậy không? (Dạ đúng ạ.) Trước đây, nó xảy ra gần như liên tục. Còn hai, ba tuần nay, chỉ có xảy ra hai lần. Quý vị biết đó, hỏa hoạn ở Trung Quốc và Mexico. Mexico, hiện tại ở thành phố Mexico. Quý vị có biết việc này không? Ai biết? Có người Mexico nào không? Không biết gì cả.
Quý vị làm gì cả ngày? Thậm chí không xem thời sự? (Chúng con đã quen xem Truyền Hình [Vô Thượng Sư], nhưng giờ...) Tôi biết, tôi biết, tôi biết. Hôm mà đài ngưng phát sóng, tôi thấy rất buồn, rất buồn. Tôi bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng bởi vì tôi nghĩ tôi sẽ xem truyền hình, rồi tôi buồn ngủ hay sao đó, rồi khi tôi thức dậy thì không còn nữa – tối om. Tôi hốt hoảng cố gắng bật nó lên này nọ, tôi tưởng cái ti-vi bị làm sao nhưng không phải. Cảm thấy rất buồn. Rồi tôi phải gọi điện cho họ và nói chuyện với họ, an ủi họ một chút. Bởi vì nếu tôi buồn, họ càng buồn hơn hay ít nhất cũng buồn như vậy, có khác một chút nhưng vẫn buồn. Cho nên chúng tôi nói chuyện hơn một, hai tiếng đồng hồ gì đó.
Rất tiếc. Chúng ta không thể làm mãi được. Chúng ta có 5 năm để cảnh báo mọi người, còn mọi chuyện tùy ở họ. Mình không thể ăn thay họ, không thể ăn thay người khác; cũng phải để họ quyết định. Và ngoài ra, tôi muốn quý vị có thời gian hơn chút để thiền. Bởi vì Truyền Hình Vô Thượng Sư là một kênh truyền hình lớn, có rất nhiều công việc. Nhiều nghiên cứu phải làm, nhiều bài viết, nhiều kịch bản và tôi phải đọc kiểm duyệt hết. Cũng mất hết thời gian của tôi nữa. Mất bao nhiêu thời gian của quý vị để viết, biên soạn, nghiên cứu, đóng góp, nhưng cũng mất bao nhiêu thời gian để tôi đọc. Tôi đọc cho toàn bộ đội ngũ, từ A đến Z, như vậy là rất nhiều. Quý vị chỉ làm một mục thôi. Có lẽ là “Giữa Thầy và Trò”, và quý vị chỉ đọc mục đó thôi. Quý vị chỉ chịu trách nhiệm cho mục đó. Nhưng tôi phải đọc hết tất cả.
Đôi khi tôi không có đủ thời gian để đọc hoặc tôi phải chạy trốn. Nên tuần đó hay có lẽ ngày đó, tôi bỏ lỡ. Rồi nếu có lỗi gì đó, thì nó xảy ra. Nhưng nếu có thể thì lúc nào tôi cũng đọc. Tôi luôn luôn kiểm tra. Tôi phải chỉnh sửa lại. Tôi muốn cho ra sản phẩm chất lượng nhất – văn phong và mọi thứ. Tôi là người cầu toàn. Một phụ nữ rất khó tính. Tôi khó, rất khó tính. Tôi luôn luôn khiển trách họ: “Quý vị viết kiểu này à? Chuyện này không tốt, không đáng để viết, đây là… rác rến”. Tôi là biên tập viên rất khó tính, rất, rất khó tính. Nhưng không phải 100% đều do tôi chỉnh sửa. Nên đôi khi quý vị có thể thấy điều gì đó tệ, bởi vì hôm đó hay tuần đó tôi bỏ lỡ, bởi vì tôi phải chạy trốn hoặc không liên lạc được. Tôi không liên lạc được. Tôi không thể dùng internet, không thể.
Ngay cả phim “Vua và v.v.”, có nhớ không? Nhớ chứ? (Dạ nhớ.) Tôi chỉnh sửa tất cả nhưng họ vẫn tìm cách thêm gì đó vào mà không nói cho tôi biết, không đưa cho tôi xem. Khi họ đưa tôi duyệt thì không có phần đó, chẳng hạn vậy. Họ thêm vào sau này, hoặc có thể phần đó họ không cho tôi xem qua. Chẳng hạn như, tôi nhớ một chi tiết này, bà hoàng hậu, bà ta giận dữ. Nhà vua đang tưởng tượng bà ta sẽ giận dữ nếu biết chuyện, nên bà ta ném đồ đạc vào nhà vua. Và bà ta nói: “Ăn cái này đi”. Tôi nói: “Câu này rất thô thiển, rất không nhã nhặn. Cho dù là dành cho hài kịch thì nó cũng không khôi hài. Khôi hài thiếu nhã nhặn. Không phải là phong cách của tôi”. Nhưng đã quá muộn, tôi hy vọng họ sửa rồi. Đôi khi quá muộn để sửa, đôi khi tôi quá mệt để nói với họ, và đôi khi tôi không có thời gian để đọc lại hay chỉnh sửa. Đó là một chi tiết mà tôi không biết.
Một chi tiết khác mà tôi nhớ là: vị hoàng tử, sau khi chàng có con gái, trong tập cuối. Chàng ta bế cô bé trên tay, đung đưa cô bé trên mặt nước, ngoài phạm vi an toàn của thành cầu. Quý vị có nhớ không? Và chàng ta đung đưa cô con gái như thế này. Ý tưởng đó không phải của tôi. Nhưng sau này, họ đổi thành chàng làm vậy bên trong thành cầu, ít đung đưa em bé hơn như thế này. Thật khủng khiếp. Làm vậy rất nguy hiểm! Người ta sẽ học theo rồi làm vậy với con cái họ, như vậy là không tốt. Tôi không biết làm sao họ lại có ý tưởng kiểu này! Quý vị đừng làm vậy với con mình! Bởi vì quý vị có thể trượt tay hoặc đứa bé có thể cựa mình rồi rơi xuống sông. Cho dù dòng sông nhỏ, nhưng khoảng cách rơi rất dài, thấy không? Thật khủng khiếp, ví dụ những chuyện như vậy. Nhưng tôi có thể làm gì được? Ý tôi là, mình không thể có tất cả, không phải lúc nào cũng có.
Đó là lý do khi họ nói với tôi: “Xin Sư Phụ làm phần 2, phần 3”. Tôi nói: “Không làm nữa”. Tôi không muốn bôi nhọ thanh danh của mình với những người làm việc tệ như vậy. Dĩ nhiên, họ làm tốt, nhưng đôi khi mức độ khôi hài nó khác. Và tôi đã cắt bỏ rất nhiều chi tiết rồi. Mức độ khôi hài nó khác. Khôi hài nhưng phải thanh nhã. (Dạ.) Không thô thiển, không thấp kém. Không cần như vậy, không cần. Đó không phải là hài kịch, đó là chuyện cười thô tục, đôi khi là chuyện cười thấp kém. Như vậy không tốt. Cho nên rất khó. Để làm việc, quý vị thật sự phải tận tụy, và đó là công việc rất, rất khó đối với tôi. Quý vị không tưởng tượng nổi, nhưng đó là công việc rất vất vả. Thôi không sao.
Nhưng khi đài ngưng phát sóng, tôi cũng rất buồn. Nó gần giống như là tôi mất đi cái gì đó, rất buồn. Nhưng rồi tôi cố gắng nói đùa với họ. Tôi nói: “Tôi tự nhủ, chà, ít nhất bây giờ không còn chương trình nấu ăn trên Truyền Hình Vô Thượng Sư nữa. Và tôi không cần phải ngồi đó chảy nước miếng, rồi đi ăn cơm nguội để trong tủ lạnh từ hôm qua, hoặc chạy khắp nơi với đậu hũ lạnh vì không có thời gian để nấu ăn, không có chỗ để nấu và không có cơ hội nấu. Toàn những thức ăn làm người ta thèm chảy nước miếng, những phần quảng cáo cho Loving Hut với mọi người ngồi ăn những món đó, rồi tôi nhìn cái xúc xích thuần chay nhỏ của tôi, nguội lạnh và không có gì trên đó cả hoặc chỉ có đậu hũ trắng với muối và xì dầu Maggie”. (Dạ.) Rồi tôi nói: “Như vậy không công bằng. Nên từ giờ trở đi, ít nhất tôi không cần phải xem chương trình đó nữa”. Chỉ pha trò để họ cảm thấy vui hơn một chút. Nhưng họ cũng không vui lắm. Chúng ta vẫn có thể cười một chút.
Tôi có thể cười trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù đó là hoàn cảnh nguy hiểm, hoặc khó khăn hay rắc rối. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, nói thật với quý vị. Đôi khi tôi khóc. Cũng tức giận nữa, ý tôi là với hoàn cảnh. Tôi buồn bực và… mặc dù tôi biết đó chỉ là tất cả nghiệp thế gian đổ lên người tôi, tôi biết hết, nhưng nó vẫn không khiến tôi cảm thấy vui. Hãy tưởng tượng quý vị mang nghiệp của mình và đôi khi nghiệp của quý vị trừng phạt quý vị. Quý vị có vui không, mặc dù biết đó là nghiệp, đó chính là việc quý vị làm trong tiền kiếp? Lúc đó quý vị có vui không? (Dạ không.) Không. Hãy tưởng tượng xem, tôi không làm gì cả mà phải chịu sự trừng phạt của nghiệp chướng. Làm sao tôi cảm thấy vui được? Dĩ nhiên là không, tôi phải thành thật với quý vị. Tôi không thể cười khi mang nghiệp. Tôi không bước đi trong rực rỡ với tất cả nghiệp chướng này, dĩ nhiên là không. Đôi khi tôi cũng nổi cáu. Mặc dù tôi biết đó là nghiệp chướng và tôi phải chịu đựng, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng.
Được rồi. Tôi cứ hỏi quý vị hoài và rồi tôi lại nói nhiều. Ờ, quý vị nói gì đó đi. (Thưa Sư Phụ, con đã nói với Sư Phụ rằng Sư Phụ vẫn đẹp bất kể những gì Sư Phụ trải qua.) Những người thông dịch không nghe được cô nói gì. Làm ơn nhắc lại đi, nhất là phần “xinh đẹp”. (Dạ thật đó, Sư Phụ.) Cô nói sao? (Sư Phụ vẫn rất đẹp. Và con đã ngắm toàn thân Ngài – tay Sư Phụ cũng đẹp, cổ Sư Phụ cũng đẹp,) Tay tôi? (da Sư Phụ, mặt Sư Phụ,) Ồ vậy à? (bàn chân Sư Phụ, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn của Sư Phụ.) Chà. (Sư Phụ vẫn rất đẹp.) Quý vị nghe thấy hết chưa? Quý vị dịch có đúng không? Nếu không, cô ấy sẽ phải nhắc lại. (Và con thương Sư Phụ rất nhiều, và xin cảm ơn Ngài.) Cảm ơn cưng. (Cảm ơn Ngài về tất cả những gì Ngài làm cho chúng con. Cảm ơn Ngài đã cứu thế giới, cảm ơn Ngài đã dành thời gian cho chúng con.) Ước gì tôi có thể nhẹ nhàng hơn (Dạ Sư Phụ rất nhẹ nhàng.) với quý vị và một số thị giả của tôi bởi vì đôi khi quá nhiều nghiệp chướng khiến tôi phải la. (Nhưng thật vậy, cảm ơn Sư Phụ.) Cảm ơn cô. (Không có Ngài, thật sự không thể làm được bất cứ điều gì. Vậy nên, xin cảm ơn Ngài.) Tôi rất mừng là thế giới sẽ còn tồn tại lâu hơn một chút. Không phải hai năm, ba năm, mà lâu hơn. Chúng ta phải làm cho lâu hơn, không phải chỉ vài năm. Cứ tiếp tục làm bất cứ điều gì quý vị đang làm, còn tôi phải thiền nhiều hơn.
Nhiều khi… Ôi Trời ơi, nói về chuyện này… Cưng biết đó, rất khó cho tôi để thậm chí cố gắng thiền nhiều giờ đồng hồ. Ma vương luôn luôn tóm thị giả của tôi hoặc làm cho người-thân-chó của tôi bị bệnh, hoặc làm cho láng giềng quấy rầy tôi hay bất cứ điều gì. Rồi một khi mình gặp rắc rối, bị xáo trộn và bị kéo xuống cảnh giới này, thì mình lại phải dừng ở đó lâu hơn một chút, thậm chí không thể leo lên nhanh được. Tôi bất bại, nhưng rắc rối luôn luôn được mang đến quanh tôi (Dạ bởi người khác.) để tôi phải mất nhiều thời gian hơn. Và rồi tôi thậm chí không thể ngồi xuống thiền, chúc phúc cho thế giới, thương lượng với Thiên Đàng, nghiệp chướng và đủ thứ. Cũng như là quý vị làm công việc của mình và bình thường quý vị làm tốt, quý vị biết mình đang làm gì. Nhưng rồi nếu quý vị có vấn đề với gia đình hay bất cứ gì, bất cứ ai, bạn bè hay láng giềng, thì quý vị không thể tập trung tốt và làm tốt công việc của mình. Cũng giống vậy. Giống vậy. Rất khó cho tôi thậm chí chỉ để ngồi xuống thiền! Trời ơi. Luôn luôn có điều gì đó. Luôn luôn có điều gì đó.
Trước đây tôi có người-thân-chim, tôi cũng bị họ ràng buộc. Còn bây giờ tôi phải hy sinh để người-thân-chim ở xa tôi. Bởi vì bất cứ nơi đâu tôi mang họ theo, điều đó có nghĩa là cho mọi người biết: “Tôi đang ở đây!” Rồi người ta đến và cũng làm phiền người-thân-chim, và cảnh sát đôi khi rất thô bạo. Họ không quen với chim chóc, họ không biết và cứ bước vào, tất cả chim vỗ cánh, rồi lông bay lên, hoặc đập đầu vào đâu đó, những chuyện như vậy. Hoặc họ đến và kiểm tra người-thân-chim, và một trong mấy chú chim của tôi rất nhạy cảm, vẹt xám châu Phi – họ rất nhạy cảm, rất, rất sợ. Và bởi vì (cảnh sát) muốn đếm số lượng chim, để xem chúng tôi có nói thật không, và mọi thứ có hợp pháp không, họ cứ tìm cách bắt cô nàng, khiến cô nàng rất sợ, và cô chạy tứ tung trong lồng, bị va đập rồi bị thương. Và nhiều người-thân-chim khác cũng vậy, những chú nhỏ hơn. Cảnh sát cứ đi khắp nơi, và họ to cao như thế, với những chiếc gậy và đủ thứ. Người-thân-chim không quen điều này. Rồi họ bay lung tung, rồi bị va đập, và cánh bị chảy máu, v.v. Tôi không thể chịu nổi nữa, nên tôi phải để họ đi, ở thật xa. Đó là một chuyện khác. Không phải chỉ vì khó khăn trong việc vận chuyển và chạy trốn, mà cũng bởi vì tôi không muốn họ bị thương nữa.
Bởi vì sau khi (cảnh sát) làm như vậy, mấy chú chim thậm chí không trèo lên cánh tay của tôi nữa. Tôi gọi họ, họ chỉ chạy vào trong góc và hờn dỗi. Họ cũng giận tôi nữa, là tại sao tôi lại để cho những người đó vào làm phiền họ. Tôi bất lực! Họ thậm chí còn chĩa súng vào đầu thị giả của tôi. (Thật vậy ạ? Trời ơi! Chao ơi!) Phải, một cách vô cớ! Ý tôi là, (lẽ ra) quý vị chỉ làm vậy khi đang truy đuổi tội phạm, khi quý vị biết căn nhà có chứa tội phạm hay gì đó. Chứ không phải nhà nào quý vị cũng làm vậy! Sau đó họ nói với tôi: “Xin đừng sợ, đó chỉ là thủ tục kiểm tra”. Tôi nói: “Thủ tục kiểm tra với trực thăng lượn vòng quanh nhà tôi, trên nóc nhà của tôi, rồi chĩa súng như vậy à? Và còn nhảy vào phòng ngủ của tôi?” Họ nói: “Nhưng chúng tôi bấm chuông mà Bà không nghe thấy”. Làm sao họ mở được cả cổng điện của nhà tôi, và tường rào quanh nhà tôi? 40, 50 cảnh sát, (Trời ơi!) để làm gì? Một số người thật sự xấu, những người xấu, họ báo cáo điều gì đó xấu về tôi, lý do là vậy. (Dạ.) Và không chỉ một ngày, mà cứ như vậy trong một thời gian dài. Rồi lại hết lần này đến lần khác, luôn luôn là máy bay trực thăng. Cho dù tôi không sợ ai cả, nhưng điều đó cũng thật bực bội và gây khó chịu cho người-thân-động vật của tôi. Họ rất sợ.
(Vâng, con rất vui được nói với Sư Phụ lần nữa là Ngài rất đẹp.) Được, được. Tôi thích thế. Cho dù cô nói bao lâu cũng không sao. Nó như là câu thần chú vậy. (Sư Phụ hoàn toàn xinh đẹp.) Cảm ơn cưng, cảm ơn cưng. Cảm ơn. Tôi chỉ có thể nói cô là nguồn cảm hứng. Cô chỉ nói với tôi “đẹp”, vậy thôi, còn tôi nói cả tiếng đồng hồ. Và cười suốt với người quay phim. Anh ta chắc phải rất vui, hôm nay là ngày may mắn.