Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Lời Khẩn Cầu Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Để Nhân Loại Thức Tỉnh Và Biết Đúng Sai, Phần 1/7

2022-10-17
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Không thể kể ra hết được, nhưng tôi quá bận rộn, cho nên nếu ăn thường xuyên hơn, thì tôi nghĩ chẳng làm được gì cả. (Ồ.) Không có thời gian. Không có thời giờ nấu, chuẩn bị hoặc… Dù thức ăn tươi sống, không cần nấu chín, nhưng vẫn cần chuẩn bị rất nhiều. (Dạ. Đúng vậy ạ.) Rửa và cắt, nhai và tiêu hóa, vấn đề bất tận ở thế giới này. Nếu không có thức ăn cũng có vấn đề. Nếu có thức ăn mà không có thời gian, cũng có vấn đề. Chỉ cần làm gì có thể để sinh tồn, để tiếp tục. Nhưng tôi mừng là chúng ta vẫn ổn. Rằng tôi vẫn còn sống và ổn, để có thể tiếp tục làm công việc của Thượng Đế.

(Kính chào Sư Phụ! Chào Sư Phụ!) Chào! Quý vị khỏe không? (Dạ, chúng con khỏe, thưa Sư Phụ. Sư Phụ thế nào ạ?) Ờ. Ờ. Tôi thế đó. (Ôi chao!) Thỉnh thoảng có ho thôi. Chắc là dị ứng gì đó. (Ôi chao!) Mà cũng không sao. Cỏ dại sẽ không chết đâu. Tôi bảo rồi. (Ồ.)

Nơi quý vị ở trời trở lạnh rồi, phải không? (Dạ. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tôi có xem dự báo thời tiết. Vậy thì quý vị phải mở máy sưởi lên, máy sưởi trung tâm, cái nào tiết kiệm năng lượng. (Dạ.) Nhưng nếu cảm thấy lạnh thì phải mở máy sưởi lên nha. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Lần trước, tôi có hỏi một người – quý vị nói là chưa mở máy sưởi, vì vẫn chưa lạnh. Nhưng đừng chờ tới khi quá lạnh. (Dạ con hiểu, thưa Sư Phụ.)

Còn thức ăn thì sao? Có ăn đủ thức ăn bổ dưỡng không? (Dạ có, thưa Sư Phụ. Rất ngon ạ. Dạ rất tốt ạ.) Và có đủ thức ăn mà quý vị cần chứ? (Dạ đủ, thưa Sư Phụ. Dạ.) Được cung cấp đủ ha. (Dạ.)

(Còn Sư Phụ ăn ngày một bữa thế nào ạ?) Ý quý vị nói “thế nào” là gì? Thật ra quý vị muốn biết chính xác điều gì? (Con chỉ muốn biết Sư Phụ ra sao ạ. Thưa, mọi việc an ổn chứ ạ?) Tôi ổn. Nếu quý vị thực sự muốn biết, thì hãy tự mình thử. (Dạ.) Chỉ khi nào thử thì mới biết được. (Dạ đúng ạ.)

Thật ra, không phải là tôi thích ăn ngày một bữa. Nhưng hiện nay, đó là giải pháp tốt nhất, bởi vì rất nhiều việc phải làm. Có khi tôi còn không có thời giờ để ăn nữa là. Có những ngày một bữa tôi cũng không có. Được rồi. Được rồi. Nhiều người không có nhiều như tôi có. Chỉ là… chỉ là thói quen. Khi ăn không đủ, thì mình cảm thấy muốn ăn gì đó mà trước đây mình từng thích ăn. (Dạ.) Một bữa đã là chuyện khó khăn rồi, vì có khi một bữa mà tôi phải ăn nhiều lần mới xong. Vì đôi khi đang ăn giữa chừng thì có nhiều việc khác đến, hoặc những việc khẩn cấp. (Ồ đúng. Dạ hiểu.) Hoặc có việc khác mà tôi muốn làm cho xong, hoặc muốn tìm hiểu và nghiên cứu này nọ. Và cuộc đời này, luôn luôn có chuyện xảy ra. (Dạ.)

Nên thật ra một bữa là tuyệt rồi. Tôi có nói là thỉnh thoảng tôi ăn trái cây hoặc uống nước trái cây sau đó, có khi nếu tôi cảm thấy cần sau đó, nhưng hiếm, vì khi làm việc nhiều, thì không có cơ hội. Cho nên tôi cứ để mặc như thế. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Đừng làm điều tôi làm – hãy làm điều tôi bảo quý vị làm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là quy tắc của người làm sếp: “Làm những gì tôi bảo quý vị làm, chứ đừng làm những gì tôi làm”. Quý vị cố gắng ăn đủ bữa, đủ dinh dưỡng nha. (Cảm ơn Sư Phụ, dạ có ạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Còn nữa, quý vị là con trai, nên có lẽ cần nhiều cơ bắp hơn. Thỉnh thoảng hãy chạy quanh vườn khi nào có thể. (Dạ.) Tập thể dục. Hoặc đứng tại chỗ tập thể dục như tôi. Thể dục đứng và đi bộ tại chỗ những lúc làm việc trên máy tính. (Ồ, hay quá.) Ờ. Nếu không thì chân sẽ bị cứng. Không tốt, phải không? (Dạ đúng vậy.) Tôi không thể ra ngoài được. Bởi vì đôi khi thật bất tiện. [Vì] nhiều lý do.

Tôi thích bế quan càng nhiều càng tốt, nghĩa là không gặp ai, dù tình cờ hoặc trên đường phố, hoặc có thể họ ở đâu đó, hoặc là láng giềng. Vì không gặp ai thì tập trung tốt hơn đối với tôi. Có quá nhiều thứ tôi phải nghĩ tới, hoặc nghĩ cách để có thể giải quyết vấn đề này, vấn đề kia với ban làm việc và với doanh nghiệp. Đôi khi với mấy thường trú, họ bệnh, họ già yếu hoặc không nghe lời tôi dặn, không đeo khẩu trang khi chung đụng với những người khác ở chỗ mới... không phải chỗ của họ, không phải nhà riêng của họ, mà là ở chung với người khác trong nhà của người khác, rồi họ bị vấn đề này nọ. (Ồ.) Tôi phải lo liệu rất nhiều việc nhỏ nhặt.

Không thể kể ra hết được, nhưng tôi quá bận rộn, cho nên nếu ăn thường xuyên hơn, thì tôi nghĩ chẳng làm được gì cả. (Ồ.) Không có thời gian. Không có thời giờ nấu, chuẩn bị hoặc… Dù thức ăn tươi sống, không cần nấu chín, nhưng vẫn cần chuẩn bị rất nhiều. (Dạ. Đúng vậy ạ.) Rửa và cắt, nhai và tiêu hóa, vấn đề bất tận ở thế giới này. Nếu không có thức ăn cũng có vấn đề. Nếu có thức ăn mà không có thời gian, cũng có vấn đề. Chỉ cần làm gì có thể để sinh tồn, để tiếp tục. Nhưng tôi mừng là chúng ta vẫn ổn. Rằng tôi vẫn còn sống và ổn, để có thể tiếp tục làm công việc của Thượng Đế. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ, chúng con cũng rất vui vì Sư Phụ an ổn.)

Đức Phật ban đầu ăn ngày một bữa, và có lẽ chỉ uống nước vào buổi chiều. Nhưng có lần, khi vài đệ tử của Ngài thỉnh mời Ngài đến nhà họ, thì buổi chiều họ dâng lên Ngài nước trái cây, sau khi ăn trưa xong thì buổi chiều họ dâng nước trái cây cho Ngài. Và từ đó trở đi, Đức Phật cũng cho phép tăng đoàn uống nước trái cây vào buổi chiều. Vậy cũng không nghiêm ngặt cho lắm. (Dạ đúng.)

Vả lại, mỗi ngày ăn một bữa cũng tiện lợi hơn, bởi vì phải nấu ăn, phải chuẩn bị và rồi phải ăn. Rồi sau đó phải rửa bát đĩa. Đây cũng là một loại công việc. (Dạ. Dạ, thật vậy.) Không đơn giản, phải không? (Dạ.) Bây giờ quý vị tự nấu cho mình ăn, thì biết, phải không? (Dạ.) Nhưng quý vị có một nhóm lớn.

Tôi thì lúc nào cũng một mình. Nhóm tôi là ban nhạc một người. (Ồ. Dạ.) Thật ra là ban nhạc một Bà. Và mọi thứ tôi đều phải làm một mình – ngay cả những việc lặt vặt; dọn dẹp nhà, lau sàn, lau chùi đồ sắt, lo dọn rác, và đủ thứ việc. Ngay bây giờ thì tôi không nhớ. Mọi việc nhỏ nhặt mà một người phải làm, nên mất thời giờ. Nếu mỗi ngày ăn thêm một bữa nữa, thì ôi Trời, tôi chẳng biết sao nữa. Vì nếu ăn thêm một lần nữa, có lẽ tôi sẽ buồn ngủ và cũng không làm việc được. (Dạ phải. Đúng ạ.) Cho nên tôi ráng tiết kiệm càng nhiều thời giờ càng tốt. Là như vậy đó. (Dạ.)

Nhưng nếu có thời gian, thì tôi sẽ ăn nhiều hơn. Hãy tin đi. Chỉ là khi làm việc cực hơn – làm việc vất vả, thì mình có thể làm ráng, và rồi dù có cảm thấy hơi đói hoặc thèm ăn, mình cứ tiếp tục làm rồi cái đói qua đi. Và rồi đến giờ đi thiền, giờ nghỉ ngơi, giờ tắm rửa, giờ cắt móng tay móng chân. Tôi chỉ có thể làm việc đó vào những ngày nào mà không có đủ việc để làm, nghĩa là ít hơn bình thường. (Dạ.) Thì mới có thể làm mấy việc đó. Mới có thể đi tắm hoặc cắt móng tay sau đó. Bằng không thì tôi thực sự như là một tăng ni thứ thiệt ở đây. Hai tuần không tắm. Có khi còn hơn hai tuần nữa. (Ồ.) Nếu không đổ mồ hôi hoặc không có mùi hôi thì tôi không cần phải tắm thường xuyên. (Dạ đúng.)

Mấy tăng Phật giáo thì hai tuần mới được tắm một lần. Nhưng Đức Phật đã đưa ra một ngoại lệ. Ngài nói điều đó còn tùy. Nếu trong vùng đó có nhiều nước, thì có thể tắm thường xuyên hơn. Đó không phải là tội lỗi hay gì cả. Chỉ là họ ở chung với nhau, hàng ngàn vị tăng cùng ở chung với Ngài – và nếu ai cũng tắm mỗi ngày, thì không thể được. (Dạ đúng. Dạ hiểu.) Lý do là vậy. Và thời đó, họ không có… như ngày nay chúng ta may mắn, có rất nhiều vòi nước và nhiều phòng tắm. Và [lúc đó] nước cũng không được phân phối dễ dàng như ngày nay. Chúng ta chỉ cần vặn vòi là có nước chảy ra. (Dạ.) Sạch và dễ dàng. Thời đó, họ có ít tiện nghi hơn chúng ta bây giờ. (Dạ, Sư Phụ.)

Nhưng tuy nhiên, tôi nghĩ mỗi ngày một bữa ăn, thì cũng tốt rồi. Tốt rồi. Tôi mừng là mình còn có một bữa mỗi ngày. Nhiều người không được như vậy. (Dạ.) Vậy hãy nghĩ về điều đó, và đừng phàn nàn. Tôi. “Quý vị” có nghĩa là bất cứ ai, cũng như bản thân tôi, không nên phàn nàn. Đừng lo. Tôi ổn mà. Tôi thực sự ổn. (Dạ. Con mừng khi nghe vậy.)

Có phàn nàn gì không? Có tin gì tốt không? Nhớ mặc quần áo ấm. Nếu không có đủ, thì đi mua. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị có đủ quần áo không? (Dạ đủ, thưa Sư Phụ.) Vậy nếu có thiếu gì thì cứ mua. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ. Dạ, xin cảm ơn Sư Phụ.)

Vậy được rồi. Quý vị có máy sưởi phụ không, lỡ như máy sưởi trung tâm không đủ ấm? Thì quý vị có thể có một máy để bên cạnh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hệ thống sưởi trung tâm thì tốt, nhưng đôi khi nếu nó xa quá hoặc có thể không đủ ấm, thì nên có một cái phụ. Một cái nhỏ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Máy sưởi bằng dầu, nhưng mình không thấy dầu, dầu luôn ở bên trong. Đó là máy tản nhiệt, được làm nóng bằng dầu nhưng không bao giờ phí dầu. (Dạ đúng. Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nó tự động – khi quá nóng thì nó sẽ tự tắt một lúc rồi chạy lại. Vì vậy, nó tiện lợi và khá tiết kiệm, tôi nghĩ vậy. Tốt hơn nhiều so với mấy loại máy khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi mừng là quý vị vẫn còn sống và tiếp tục làm việc cho thế giới. Bây giờ mình sống chỉ vì thế thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

    

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android