Tìm Kiếm
Âu Lạc
Tiêu Đề
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hòa Bình Là Chiến Thắng Huy Hoàng Nhất, Phần 3/5

2022-09-08
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Không khó để biến thế giới này thành địa đàng. Chỉ là không ai muốn làm thôi. Trước hết, chỉ cần ngưng giết con người và người-thân-động vật, chỉ thế thôi. (Dạ. Dạ đúng.) Tất cả tiền này từ sự đau khổ bởi đại dịch, bệnh tật, và chôn cất con người và đổ máu, tất cả đau khổ này sẽ chấm dứt. Chúng ta sẽ có rất nhiều tiền. Chúng ta có thể phân phát tiền cho người nghèo để họ có thể tự lo liệu cho bản thân. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Thật tốt là cộng đồng quốc tế đang giúp người dân ở những vùng bị chiến tranh tàn phá và bị một số thảm họa này nọ, nhưng nếu chăm lo tận gốc rễ, thì chúng ta không phải chịu mọi thảm họa này, hoặc có nạn nhân chiến tranh hay người tị nạn và những điều như thế. (Dạ, Sư Phụ.) Gốc rễ là hòa bình! (Dạ.) Gốc rễ là giúp người nghèo để họ tự giúp họ. Đừng đợi tới khi họ khốn khổ trong chiến tranh và thảm họa vì biến đổi khí hậu, vì gặp rắc rối, rồi mới đến giúp họ. Vào lúc đó, họ đã mất nhà cửa, mất nhiều người thân và bạn bè, mất tài sản, mất phẩm giá và thậm chí mất ý chí để sống. Đã quá muộn. Vì vậy, tốt hơn là hãy tổ chức lại thế giới này, như giúp người nghèo để họ tự giúp họ. (Dạ. Dạ đúng.)

Không có chiến tranh gì hết – không bao giờ, zê-rô! Chiến tranh không bao giờ giải quyết được vấn đề nào. Mà chỉ làm cho tồi tệ hơn. (Dạ đúng. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Ban đầu có thể thấy tốt cho người chiến thắng – chỉ là tạm thời, nhưng họ sẽ đọa địa ngục và chịu khổ gấp mười triệu lần hơn cuộc chiến mà họ gây ra cho người khác đau khổ. Chỉ là họ không biết điều đó thôi… Chưa biết. Tôi hy vọng họ không phải biết, bằng cách ngưng mọi cuộc chiến, và lo giúp cho người nghèo của đất nước họ có thể sống tự lập và chăm sóc gia đình, con cái của mình.

Làm điều đó rất dễ, nếu quý vị không chi tiêu quá nhiều tiền vào mấy trò chiến tranh ngu xuẩn này, và tích lũy của cải trong khi người khác không có gì để ăn. Giết lẫn nhau chỉ vì danh lợi. Thì thế giới sẽ là địa đàng.

Không khó để biến thế giới này thành địa đàng. Chỉ là không ai muốn làm thôi. Trước hết, chỉ cần ngưng giết con người và người-thân-động vật, chỉ thế thôi. (Dạ. Dạ đúng.) Tất cả tiền này từ sự đau khổ bởi đại dịch, bệnh tật, và chôn cất con người và đổ máu, tất cả đau khổ này sẽ chấm dứt. Chúng ta sẽ có rất nhiều tiền. Chúng ta có thể phân phát tiền cho người nghèo để họ có thể tự lo liệu cho bản thân. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Không chỉ cho họ thức ăn và tiền bạc ngay lúc đó, mà phải cho họ phương tiện để họ duy trì cuộc sống, cả đời của họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đừng đợi đến khi họ gặp khó khăn vì chiến tranh hay biến đổi khí hậu rồi mới đi giúp họ. [Giúp] cũng tốt, nhưng không nên đợi đến lúc đó. (Vâng, thưa Sư Phụ. Dạ đúng vậy.) Tôi biết, nhưng tôi đang nói với ai đây? Quý vị thôi. (Và hy vọng họ sẽ lắng nghe.) Tôi hy vọng vậy. Hãy hy vọng vậy. (Dạ, bây giờ họ phải nghe thôi.)

Ôi Trời ơi. Họ có mọi thứ họ muốn trong đời rồi. Họ còn muốn gì nữa? Họ có quyền lãnh đạo, họ làm việc trong chính phủ, tất cả đều an toàn. Tất cả các chính phủ được bảo đảm suốt đời. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ví dụ, tất cả nhân viên chính phủ đều được bảo đảm cả đời. Họ không bao giờ có vấn đề nào ở bất cứ nơi đâu – về tài chính, hoặc bất kỳ nhu cầu nào khác. Và những nhà lãnh đạo của dân hầu như họ có nhiều hơn tất cả những gì họ cần. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vậy, họ nên ngừng phạm tội và suy nghĩ. Ngừng lại và suy nghĩ. Đi học thiền hay gì đó, chuẩn bị cho đám tang của họ. [Chết] sẽ đến sớm, bất cứ lúc nào. Không phải vì họ già, nhưng vì đời sống là phù du. (Dạ đúng. Đúng vậy ạ.) [Cái chết] có thể xảy ra bất cứ lúc nào. (Dạ.) Nhiều nhà lãnh đạo qua đời. Nhiều người nổi tiếng quốc tế chết, chỉ như thế đó, hoặc vì COVID, hoặc do tai nạn, hoặc tai nạn xe hơi, hoặc tai nạn máy bay, bất cứ gì. Tại sao họ không học được gì từ bản chất phù du này của cuộc đời, và xử sự cho đàng hoàng? Chỉ cần đi học pháp môn khai ngộ nào đó ở đâu đó, và suy ngẫm về cách họ đối nhân xử thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Tôi hy vọng đây là lần cuối chúng ta nói về những điều ngu xuẩn này như chiến tranh, v.v. Trời ơi! Đã thế kỷ 21 rồi! Thế mà vẫn còn muốn đi “bắn, dội bom” và giết người khác. Đây thực sự là quá… quá ấu trĩ, quá thiếu chín chắn, quá ngu muội. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Tốt. Còn câu hỏi nào nữa không? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Tốt. Vậy tôi sẽ đọc cho quý vị một truyện. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tôi cảm thấy thời gian thật cấp bách. Vì vậy, bất cứ khi nào có thể, tôi phải đọc truyện cho quý vị nghe, để quý vị học được những bài học từ các vị Minh Sư quá khứ hoặc từ kinh điển và Thánh Kinh quá khứ, và cũng để cho thế giới nhớ đến Thượng Đế, và nhớ làm sao để sống một cách đạo đức và đàng hoàng. (Dạ, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.)

Tôi vẫn làm công việc của tôi, dù tôi không muốn. Như, tôi mệt mỏi, thực sự không muốn làm việc. Nhưng tôi nói, “Không nên lười biếng. Không nên bỏ rơi thế giới.” (Dạ, thưa Sư Phụ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Có lẽ họ bỏ tôi. Họ không nghe lời tôi. Nhưng tôi sẽ không làm giống vậy. Tôi không thể làm ngơ và bỏ mặc những người mà linh hồn họ đang cần giúp đỡ. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Có thể đầu óc họ sẽ không hiểu điều đó, nhưng linh hồn họ sẽ hiểu, và sẽ giúp họ tới mức độ nào đó. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ thật nhiều.)

Đây là một truyện từ Kinh Koran. Chương 28 câu 76-83, lỡ như quý vị muốn tham khảo. Lỡ như quý vị không tin những gì tôi đọc.

Nhưng tôi đọc từng chữ một, theo lời dịch giả. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhân danh Đấng Allah, Thượng Đế Toàn Năng, Đấng Khoan Dung và Nhân Từ, chúng con cảm tạ Ngài và tất cả các Minh Sư và chư thánh hiền, vì đã truyền đạt trí huệ cho chúng con từ thời xa xưa, và vẫn còn truyền, thông qua sự dạy dỗ của các Ngài để lại cho chúng con. Chúng con cảm tạ và cầu mong quý Ngài luôn được bình an với Thượng Đế. A-men. (A-men.)

Truyện này kể về một người nổi tiếng trong nền văn học Ba Tư, sống vào thời Mô-sê và rất giàu có. Ông tên là Qaroon. Ông còn được gọi là Croesus. Ông được coi là một trong những người giàu nhất trong lịch sử. Chà. (Chà.) Ai được kết hôn với ông vậy? Ông là người Y-sơ-ra-ên sống ở Ai Cập nhưng không màng để ý đến Đức Tiên Tri Musa. Musa là tên tiếng Ba Tư của Mô-sê. (Ồ!) Ông không quan tâm đến lời kêu gọi của Đức Tiên Tri Mô-sê.

Người ta đồn rằng ông có những căn phòng riêng chứa đầy túi vàng. Ồ! Bạc, ôi! Và tất cả các loại ngọc quý khác. (Ồ!) Lẽ ra ông ấy nên đưa cho tôi, tôi làm Trang Sức Thiên Đàng.

Nhân tiện nói, tôi không cho họ mua vàng nữa bởi vì vàng, một số bạc và đá quý hầu hết được khai thác bằng những phương tiện hiện đại và rất có hại cho môi trường. (Dạ phải. Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho nên nếu có người đặt hàng nữa thì có lẽ mấy thợ kim hoàn và ban Thiên Trang phải tìm những thứ kiểu như vàng và bạc đã sử dụng rồi, v.v. Đó không phải là đồ cũ mà là những thứ họ đã sử dụng hoặc loại bỏ từ ứng dụng công nghiệp hoặc đại khái vậy, vốn ít có hại hơn rồi. Tất cả những gì được khai thác theo cách truyền thống, chúng ta phải tìm ra thứ gì đó mà không gây hại cho môi trường. (Dạ, Sư Phụ.) Nếu không, tôi nói với họ không cần [làm] nữa. Thành ra tôi đã bảo quý vị là đừng quảng cáo đồ trang sức nào trên Truyền Hình của chúng ta nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Trừ khi họ tìm được số vàng bỏ đi và các loại đá quý khác, thì có lẽ chúng ta sẽ quảng cáo lại. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng rồi chúng ta phải nói là vàng và đá quý hoặc bạc này không gây hại cho môi trường. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Trở lại truyện, ông Qaroon này sống trong cung điện to lớn nhất, và dân chúng trong thị trấn ganh tị với tài sản và lối sống tuyệt vời của ông. Ai mà không ganh chứ? (Dạ phải.) Tôi thì không. Tôi không ganh đâu. Rất nhiều phiền toái. Càng có nhiều, thì phiền toái càng nhiều. (Dạ đúng.) Tôi nhớ khi còn ở Ấn Độ, trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi không có gì nhiều, nhưng rất hạnh phúc.

Còn bây giờ chúng ta có rất nhiều nơi để chăm sóc. Nhiều nơi chúng ta không thể sử dụng nữa vì không có nhu cầu, nhưng vẫn cần phải chăm sóc. (Dạ.) Vẫn cần phải có người đến đó dọn dẹp mỗi tháng một lần hoặc đại khái vậy. Và tôi cảm thấy không vui về điều này. Nhưng mình không thể bỏ luôn để cỏ mọc ở đó. Phòng khi có ngày nào mình cần sử dụng hoặc vì lý do gì đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên chúng ta chỉ chăm sóc tối thiểu, nhưng tôi vẫn không cảm thấy vui.

Rồi, “Qaroon thuộc gia tộc Mô-sê, nhưng ông áp bức họ,” áp bức người trong thị tộc. “Chúng tôi đã cho ông ta các kho báu.” Tôi phải giải thích cho quý vị. “Chúng tôi” ở đây có nghĩa là Thiên nhân. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hệ thống cấp bậc của các cõi Thiên Đàng, ban cho con người, hoặc tất cả chúng sinh trên thế giới này, những gì họ có. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nên thực ra tất cả tài sản mình có không phải là do mình kiếm được theo cách mình thấy. Có lẽ mình làm việc cực nhọc để có. Tuy nhiên, nếu Thiên Đàng không ban phước, thì chúng ta chẳng kiếm được gì hết. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc không có tài năng, dù chúng ta nghĩ mình có tài năng. Nếu Thiên Đàng không giúp hoặc không gia trì chúng ta hoặc đồng ý với điều đó, thì chúng ta sẽ không có gì hết. Cho nên quý vị có thể thấy nhiều người từng giàu có nhưng sau đó bị phá sản một cách dễ dàng như vậy. (Dạ, đúng vậy.) Hoặc họ để lại cho con cái, và [con cái] họ không biết cách quản lý tiền bạc cho tốt, nên cả khối tài sản kếch xù cũng sẽ dần biến mất, và họ cũng trở thành người vô gia cư. (Dạ.)

Rồi, “Chúng tôi” ở đây, là Thiên Đàng kể cho người nào đó về truyện này trong Kinh Koran, và người đó ghi chép lại, nên chúng ta cũng cảm ơn tất cả những ai ghi chép lại, nhà văn hoặc dịch giả nữa, v.v.

Rồi, “Chúng tôi đã ban cho ông ta các kho báu,” đây là Thiên Đàng nói. Không phải tôi. Nghĩa là trong truyện này, có người đã được các cõi Thiên Đàng kể về điều này. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Nên trong truyện này, Thiên Đàng tự xưng Họ là “Chúng tôi.”

“Chúng tôi đã cho ông ta các kho báu, mà các chìa khóa kho báu sẽ đè bẹp một nhóm đàn ông mạnh mẽ.” Chỉ một chìa khóa, hoặc các chìa khóa. Nghĩa là, chúng tôi có quá nhiều phòng, nhiều chìa khóa, nhiều cung điện để tích trữ các kho báu của ông ấy. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên, ngay cả các chìa khóa kho báu cũng có thể đè bẹp một nhóm đàn ông mạnh mẽ. (Ồ, chao ơi.) Đừng nói chi tới tôi và quý vị, chỉ ngồi ở bàn giấy suốt cả ngày. Chỉ nhìn vào [các chìa khóa] thôi, có lẽ chúng ta đã xỉu rồi. Quá nặng.

Xem thêm
Tập  3 / 5
1
2022-09-06
5233 Lượt Xem
2
2022-09-07
3931 Lượt Xem
3
2022-09-08
3983 Lượt Xem
4
2022-09-09
3683 Lượt Xem
5
2022-09-10
4191 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android