Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • polski
  • italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Others
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tin Vào Nhân Loại Và Đức Tính Thiện Lành Là Giúp Đỡ Lẫn Nhau, Phần 5/7

2022-06-03
Lecture Language:English
Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Thật sự tuyệt vời. Người Ý rất thích nấu ăn. (Dạ.) Và họ thích phục vụ thực khách. Họ nấu ăn bằng tình thương. Có lẽ đó là lý do. (Dạ, đúng vậy ạ.) Ngoài ra, do bột mì nữa. Lần nào đến Ý, tôi cũng rất thích món ăn của họ. Ở những nơi khác, thì không giống. (Dạ.) Tôi phải thú nhận, thực sự là như thế.

Cho nên, tốt là quý vị giữ nguyên vị trí của mình, ngay tại đó. Đừng đi đâu cả để rồi trở nên ham mê quá nhiều thứ. Được rồi. Đó là ngày thứ Năm. Súp hành tây thuần chay, tốt cho mùa đông.

Ở châu Âu, vào mùa đông họ thường ăn súp hành tây. Hành tây, chỉ tan ra trong miệng mình. (Chà.) Và nước lèo, nước súp, họ làm rất ngon, với lớp phô mai giòn bên trên. (Ngon quá.) Phô mai, họ nướng lên, hoặc không biết họ làm sao mà rất giòn. Nó nổi trên mặt súp. (Ngon quá.) Quý vị đã ăn món đó bao giờ chưa? (Dạ chưa, thưa Sư Phụ.) Chỉ có người Pháp mới biết món này. Một số người Anh cũng nấu súp hành tây cho mùa đông. Bởi vì họ tin là súp hành giúp ngừa cảm lạnh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bệnh cảm lạnh hay cảm cúm. Hữu hiệu, có hữu hiệu.

Tôi quên nói đến Ratatouille [rau củ hầm]. Mình có thể ăn món này ở nhà hàng Pháp. Ngon tuyệt vời. Đều là thuần chay hết. (Dạ.) Tuyệt vời. Ratatouille rất ngon, thực sự ngon. Thôi, quên món Pháp đi. Vậy chúng ta đã ăn gì rồi?

Thứ Năm, mình ăn gì rồi? Đó là thứ Năm hay thứ Tư? (Dạ thứ Năm ạ.) À, món Ý. (Dạ thứ Năm, món Ý.) Anh đó muốn món Ý. Ồ, được, được. Mình phải đến một nhà hàng Ý chính thống, nơi họ thực sự nhập bột mì từ Ý, bởi vì lúa mì địa phương có vị khác. Nói quý vị hay, tôi biết điều đó. (Ồ.)

Ở Singapore, có một nhà hàng Ý. Ồ, họ làm món pizza Margherita thuần chay tuyệt hảo. Quý vị có thể mang theo phô mai thuần chay của mình. Và rồi, ôi, thật mỏng và giòn. À, không phải Margherita, xin lỗi. Tên bánh pizza đó là gì? Margherita, phải không? (Dạ, Margherita. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Margarita không phải đồ uống sao? (Dạ, đúng ạ, cũng là đồ uống.) Ồ, tôi hiểu rồi. Thành ra tôi tưởng mình nhầm chứ. Và tôi hỏi: “Tại sao ở các cửa hàng Ý khác, thì bánh không được ngon bằng?” Họ nói: “Bởi vì bột mì nhập từ Ý”. (Ôi, hay quá.) Tôi đến thường xuyên vì tôi thích khu đó.

Hồi ở Singapore, tôi thích nhà hàng đó bởi vì không có gì khác mà tôi có thể ăn được. Và sau mì Ý, thì mình ăn pizza há, hoặc ngược lại. Rồi lúc đó có một ngày tôi đến đó, tôi muốn ăn pizza. Họ không có pizza. Họ nói: “Hôm nay chúng tôi không làm pizza được”. Tôi hỏi: “Tại sao?” thì họ nói: “Bởi vì lô hàng vẫn chưa đến, và chúng tôi đã hết bột”. (Ồ.) Nên, họ thực sự rất kén bột. (Dạ.) Họ biết sự khác biệt. Tôi biết sự khác biệt. (Dạ đúng.) Và khi ở Ý mà quý vị ăn pizza, thì nó khác với quý vị ăn pizza ở nơi khác. Thật sự là như thế. (Ồ. Dạ, đúng vậy ạ.) Ồ, tôi luôn luôn thích ăn pizza đó. Kiểu như nếu hôm nay ăn rồi, thì ngày mai lại muốn ăn nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Không giống như khi quý vị ở một quốc gia khác, thỉnh thoảng quý vị đến một nhà hàng Ý một lần, rồi thì không muốn quay lại hoài hoài.

Nhưng khi đến nhà hàng Ý đó, thì tôi quay trở lại hoài hoài, hầu như mỗi ngày. Nếu không tới ăn được, thì tôi ra tiệm mua rồi mang về nhà. Hỏi mua Margherita thuần chay, rồi họ làm, không biết sao mà pizza họ làm khác với nơi khác. Ngay cả món sa-lát họ làm ở Ý cũng khác với những nơi khác. Và rồi tôi về nhà, chỉ mua thêm rau rocket, họ gọi là rocket, phải không? Hay là gì khác? Tên nó là gì? Tên loại rau đó? (Vâng, gọi là rocket ạ. Rucola.) Ồ, cũng gọi là rucola à. (Hoặc là arugula.) Arugula, cả hai tên đều chỉ cùng một loại rau. Và tôi mua rất nhiều rau đó, rồi rải đầy lên trên, như một cánh đồng xanh trên mặt bánh pizza. (Chà!) Tôi thích ăn pizza kiểu đó. (Dạ.) Quý vị không ganh tị với tôi sao? (Dạ có.)

Thật sự tuyệt vời. Người Ý rất thích nấu ăn. (Dạ.) Và họ thích phục vụ thực khách. Họ nấu ăn bằng tình thương. Có lẽ đó là lý do. (Dạ, đúng vậy ạ.) Ngoài ra, do bột mì nữa. Lần nào đến Ý, tôi cũng rất thích món ăn của họ. Ở những nơi khác, thì không giống. (Dạ.) Tôi phải thú nhận, thực sự là như thế. Hoặc có lẽ luôn luôn như vậy. Đâu phải chỉ một lần, hai lần, mà mình nói đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Được rồi. Rồi, đó là ngày thứ Năm, nhà hàng Ý. (Dạ.)

Chà. Chà. Còn gì nữa? Mình có thể thưởng thức thêm thế nào nữa? Đời chúng ta tuyệt ha? Không phải sao? Đời sống thật tuyệt vời! Mọi người sẽ ganh tị với chúng ta.

Thứ Sáu, quý vị muốn đưa tôi đi đâu? Nếu quý vị đưa tôi đi ăn ngoài, thì mình sẽ đi đâu đây? (Dạ nhà hàng Thái ạ.) Nhà hàng Thái, hoan hô. Nhà hàng yêu thích của tôi. Và mình có thể ăn món Tom Yum thuần chay chính thống. (Dạ.) Và nếu quý vị thực sự không thích chua quá, thì có thể ăn Tom Kha. Tom Kha cũng tương tự, nhưng chỉ nấu với nước cốt dừa, thật sự từ Thái Lan, và tất cả các loại rau thơm, thực sự được nhập từ Thái Lan, bằng máy bay. (Chà.) Họ gửi bằng máy bay, cùng với hàng hóa. Mỗi ngày họ đều có đồ tươi, có thể mỗi tuần một lần hay gì đó. Mọi thứ chính gốc, tất cả từ Thái Lan. (Chao ơi.) Tom Yum. Rồi mình ăn gì nữa? Cà ri đỏ với gạo thơm lài của Thái. (Tuyệt quá. Dạ.) Rồi mình uống cà phê Thái, hoặc trà Thái.

Người Âu Lạc (Việt Nam), họ pha cà phê đá cũng rất ngon. (Ồ.) Cà phê đá đúng kiểu, mà hồi nhỏ tôi luôn thích uống. Khi lớn lên thì đi đến đâu tôi cũng không còn thích cà phê nữa. Rất hiếm khi tôi uống cà phê. Nó không ngon giống vậy.

Khi tôi còn trẻ, học trung học, chúng tôi không có nhiều tiền. Nên chúng tôi đến mấy quán cà phê, và gọi một ly cà phê. Cà phê họ pha bằng những phin cà phê này. Họ cho nước vào, và cà phê nhỏ giọt xuống, và mình ngồi đó đợi và ngửi mùi cà phê. Hương thơm nức mũi. Mình thưởng thức từng giọt cà phê, rồi sau đó lại thưởng thức nữa khi cà phê hết nhỏ xuống. Rồi họ cho đường nâu vào, khuấy đều lên, sau đó cho rất nhiều đá lạnh vào đến đầy ly. (Ngon quá.) Uống thấy ngon tuyệt trần. Chúng tôi không có nhiều tiền, nên chúng tôi xin thêm nước nóng rồi đổ vào phin lại. Không tính thêm tiền. Chúng tôi mang theo một ít đường, rồi lén bỏ vào ly, và thế là xong.

Vậy là chúng tôi có thể ngồi đó gần như cả buổi sáng, hoặc cả buổi chiều để nghe nhạc Trịnh Công Sơn hoặc nghe Thái Thanh hát, vào thời đó. (Tuyệt vời.) Và nghe tiếng mưa rơi ngoài trời, (Tuyệt.) bên ngoài cửa; cửa chính và cửa sổ đều mở, không đóng. (Ồ. Nghe tuyệt quá. Dạ, nghe tuyệt quá.) Và đó là cạnh bãi biển nữa. (Ồ.) Trên bãi biển. (Ồ.) Đó là thời trung học của tôi. Và quý vị có thể thấy những cành cây đong đưa, loại cây giống như cây thông. (Cây liễu rủ.) Không, không phải cây liễu rủ. Trông giống như cây thông, nhưng có lá dài hơn, cành dài hơn. Và cũng rủ xuống. Và phát ra tiếng “uuu uuu” như thế. (Tuyệt quá.) Thậm chí sau khi hết tiền cà phê, mình ra ngoài ngồi dưới gốc cây đó, thì cũng có thể nghe loại nhạc này và tiếng sóng biển. (Chà.)

Đó là thời trung học của tôi. (Đời đẹp làm sao.) Đời đẹp làm sao. Tôi biết quý vị ganh tị với tôi. Đó là những năm tháng vô tư thảnh thơi khi còn là học sinh. (Dạ.)

Cây mọc cạnh quán cà phê có tên là phi lao. Người ta còn gọi là cây cassowary vì nhánh cây trông giống như những cành nhỏ, rủ xuống, rủ xuống như cây liễu rủ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tương tự. Cây đó trông giống như lông của loài chim cassowary. Một loại cây chủ yếu được tìm thấy ở châu Úc. Cây đó không có lá, nhưng có những cành rủ xuống giống như cây sậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cũng có cây cho ra loại gỗ cứng, chắc, có tên là phi lao hoặc sồi. Một cây mà có rất nhiều tên. Và không phải ở đâu nó cũng mọc. Có thể là nó chỉ được trồng trên bãi biển đó. Ở những nơi khác thì tôi không thấy.

Có một lần tôi cũng thấy các cây đó tại quần đảo Cayman. Cây phi lao [tùng dương]. À, đúng rồi, con thấy cây phi lao. Ờ, anh biết cây đó hả? Dạ con vừa tra tìm và thấy cây đó. Ờ. Đúng đó. Đúng là cây đó. Đó là cây mà chúng tôi từng ngồi dưới gốc, hoặc được trồng cạnh quán cà phê đó. (Ồ, dạ.)

Thời thanh xuân vàng son trôi qua nhanh quá, giờ thì tóc đã hoa râm, không còn biết nhiều về điều gì lãng mạn như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chỉ với một ít tiền tiêu vặt, đi vào một quán cà phê, và ngồi đó gần như cả ngày. Tốn một đồng thôi, rất rẻ. (Tuyệt.) Và nghe nhạc miễn phí, rồi nếu thấy ngại quá, vì đã ngồi lâu rồi, thì chúng tôi đi ra biển ngồi dưới cây phi lao [cây dương]. (À, thích quá.) Thay vì nghe nhạc đó, thì nghe âm nhạc của cây cối và sóng biển. Chao ơi. (Ồ, nghe thật tuyệt.)

Ước gì tôi được quay trở lại thời thanh xuân của mình lần nữa. (Dạ.) Nhưng hồi còn trẻ, thì mình không thấy trân quý nhiều vậy. Đến khi lớn tuổi, có hối tiếc cũng muộn màng rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vậy bây giờ, còn gì khác? Nhà hàng Thái rồi, còn gì nữa? Chúng ta thiếu thức ăn bây giờ hả? Thứ Sáu là món Thái, phải không? (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Vậy thứ Bảy, mình đi đâu đây? Cơn sốt đêm thứ Bảy, chúng ta đi đâu? (Dạ có thể là mì Nhật.) Nhật Bản hả? (Dạ mì và sushi Nhật Bản.) Mì và sushi Nhật Bản hả? Ý kiến ​​hay đó! Họ cũng nấu súp rất ngon, súp miso. (Dạ.) Tuyệt, tuyệt vời. Họ phải nấu ngay tại chỗ cho quý vị. Và họ cũng rắc thêm hành lá lên trên. (Ôi chà.) Như vậy súp rất là thơm ngon. Lúc đó, tôi sẽ cho phép quý vị ăn hành lá. Họ xắt hành lá rất nhỏ, và rắc lên chén súp. (Dạ.) Súp thì nóng, hành thì tươi. Và thêm miso, đã được ủ rất lâu. Món đó phải được ăn như vậy. (Đúng ạ.)

Thành ra tôi sẽ cho phép quý vị được ăn hành. Đức Phật sẽ không nói gì đâu, tôi chắc chắn là không. Tôi sẽ hỏi: “Bạch Phật, hôm nay chúng con ăn chút hành được không?” Có lẽ Phật sẽ nói: “Được, được chứ. Không sao. Thỉnh thoảng mới ăn mà. Quý vị đâu có giết ai đâu”. Và họ cũng cho quý vị đậu phụ chiên và thêm mấy trái đậu nành này, nhưng tươi. (Dạ.) Đậu nành màu xanh rồi mình bẻ ra và ăn ngay tại đó. (Edamame ạ.) Đậu nành Edamame. Ờ. Đúng, đúng. Đúng là loại đậu đó.

Và quý vị có thể uống một chút rượu sake thuần chay. Chà! Rượu không cồn. Và nhìn ra vườn Nhật Bản xinh đẹp bên ngoài. (Ồ.) Khu vườn đá sỏi và cát. (Dạ. Tuyệt vời.) Chà, đời đẹp biết bao ha? (Dạ.) Rồi sau đó, tất cả chúng ta sẽ tự nguyện trở thành người Nhật. Nếu họ chấp nhận mình. Rất khó để trở thành người dân Nhật. (Ồ.) Quý vị phải kết hôn với một người. Không có cách nào khác. Hoặc có lẽ là người tị nạn hay gì đó [mới được]. Nhật là thế. Còn gì nữa? Đó là thứ Bảy, phải không? (Dạ.)

Còn Chủ nhật thì sao? (Chủ nhật thì đến Quần đảo Hy Lạp, thưa Sư Phụ?) Đến đâu, cưng? (Quần đảo Hy Lạp.) Quần đảo Hy Lạp à. (Dạ phải.) À. Họ làm món cà tím rất ngon. (Ồ, dạ đúng.) Cà tím xào trong dầu. (Dạ món Baba ghanoush ạ? Như pa-tê? Có thể là món đó?) Quý vị cũng muốn cà phê? Quý vị nói đó là cà phê hả? (Giống như pa-tê cà tím?) Món đó nữa. Ồ, họ cũng làm món đó, nhưng ngâm ngập dầu ô liu. (Dạ có phải Spanakopita?) Tôi không biết tên là gì, nhưng tôi biết hương vị của nó. Đã lâu lắm rồi từ khi tôi cùng chồng cũ đi nghỉ mát ở đó.

Chà! Bình thường, thì thực sự tôi không thích đồ ăn nhiều dầu, nhưng cách họ nấu, tôi đã ăn hết, uống luôn cả dầu. Tôi không ngại. Quá ngon. Tuyệt vời.

Và người Hy Lạp cũng làm món salad rau trộn rất ngon. (Dạ.) Và chúng tôi yêu cầu họ rắc phô mai feta thuần chay lên món salad rau trộn. (Dạ.) Thêm dầu ô liu, cùng với loại muối đặc biệt được làm ở đó. Chà ngon.

Ô, a. Làm sao quý vị có thể phàn nàn về đời sống khi có được tất cả những thứ này? (Dạ.) Tôi không muốn nghe quý vị phàn nàn nữa nha. Quý vị phải nên vui vẻ với những gì mà mình đã có. Được rồi. Rồi thứ Hai, chúng ta bắt đầu lại. Được chứ? (Dạ.) Mỗi ​​tuần.

Thực ra, tôi ước gì chúng ta không có đại dịch, thì tôi cũng có thể đưa quý vị đi máy bay tới đâu đó, ăn gì đó, rồi trở về trong ngày. Đi gần thôi, ha? (Hay quá.) (Nghe tốt quá.) Ờ, tôi biết. Quý vị trở nên hào hứng mà chẳng có gì cả. Những người đáng thương. (Có lẽ Ngài có ý nói là bay bên trong, thưa Sư Phụ.) Ờ, tôi biết. Nhưng quý vị không thể ăn thức ăn này bên trong, mà phải ở bên ngoài, chao ơi. Thế mới đáng thương. (Dạ.)

Xin lỗi nha. Tôi là Sư Phụ gì kỳ vậy? Gạt quý vị như thế này, làm quý vị cảm thấy thật hào hứng, rỏ dãi thèm ăn, rồi không cho gì cả. Xin lỗi nhiều nha. Đó là những gì tôi muốn thết đãi quý vị, thực sự đó. Có thể làm được. Chỉ là với tình trạng bây giờ thì không thể. Thế thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android