Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Cùng Nhau Làm Việc Trong Âm Thầm, Phần 2/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi nói rằng những ai không hiểu tiếng Anh có thể sang Anh quốc, ở với đồng tu hoặc người ngoài, tìm một công việc nhỏ hay gì đó, rồi học (tiếng Anh) trong ba tháng. Mỗi ngày nói tiếng Anh, đọc báo, rồi quý vị sẽ tiến bộ rất nhanh. […] Nhất là người Hoa và người Âu Lạc (Việt Nam), rất khó đối với họ. […] Người Âu Lạc (Việt Nam), người Hoa, quý vị phải đi tới đất nước đó. Hiểu gì hết không? Không. Tôi hỏi họ hiểu hay không, và tôi tự trả lời: “Không hiểu”. Khỏi hỏi mất công ha. Không cần phải hỏi. Chắc chắn là không hiểu. Nhưng mà khó thật. Tôi hiểu. Rất khó. Không có thời gian. Khó hả? Không có thì giờ phải không? Vậy đó.

Có điều gì hay mà chúng ta nên nói không? Không hả? Tôi muốn xem có ai là người Anh hay không. Có người Mỹ nào ở đây không? Quý vị là người Anh? Người Mỹ? Cả hai đều là người Mỹ à? (Dạ.) Và quý vị ở đây? (Dạ chúng con chỉ ghé thăm thôi.) (Đó là một câu chuyện lớn.) Ồ, câu chuyện lớn. Kể nghe coi, kể đi. Kể chúng tôi nghe. Lẹ lên. (Dạ con là giáo viên. Khi con mới thọ Tâm Ấn, Trung tâm của con là ở Hà Lan, Trung tâm Hà Lan. Nhưng Trung tâm gần nhất với chỗ chúng con ở là Düsseldorf, mà hiện nay là Duisburg. Nên, ban đầu đây là Trung tâm của chúng con, vì vậy, chúng con đã gặp vài người bạn khi chúng con ở đây, rồi chúng con đã dời đi. Nhưng chúng con quyết định... Đã sáu năm trôi qua kể từ khi chúng con ở châu Âu, và vì thế chúng con quyết định Giáng Sinh này chúng con muốn trở về châu Âu.) Mỹ. (Về châu Âu.) Ồ, châu Âu. (Dạ. Vì chúng con đã sống 15 năm ở châu Âu, cho nên đây cũng như là nhà.) Quý vị thấy như đây là nhà.

(Thời điểm này, chúng con hơi bối rối về việc chúng con là ai. Là thế này, nếu nói: “Mình là ai?” “Mình từ đâu đến?” Thì hơi khó vì chúng con đã sống ở nhiều nơi.) Quý vị đang ở giai đoạn khủng hoảng tuổi trung niên. (Dạ, khủng hoảng tuổi trung niên.) “Tôi là ai?” (Dạ.) Vậy, anh đã giải quyết xong cơn khủng hoảng của mình chưa? (Dạ, chúng con đã giải quyết xong.) Đó là gì? (Con nghĩ chúng con đã đến đúng chỗ vào dịp Giáng Sinh rồi.) Tốt! Nhưng anh có định trở về quê hương của anh không? Ý tôi là ở Mỹ. (À dạ, con sống ở Nhật.) Trời ơi.

(Ngài thấy đó. Con đã nói với Ngài rồi. Con đã nói rồi, đó là một câu chuyện lớn. Và điều đó khiến chúng con bối rối. Chúng con đã ở Tokyo được sáu năm. Bình thường chúng con đi đến Trung tâm Tokyo. Và thường thì vào dịp Giáng Sinh, chúng con sẽ chọn một nơi nào đó để đi. Như chúng con thường đi Tây Hồ, hoặc đến Formosa (Đài Loan) và gặp rất nhiều bạn đồng tu ở đó. Đó là một trong những lý do chúng con muốn dọn đến châu Á, là để gần hơn với Formosa (Đài Loan). Vì nếu chúng con không thể gặp Ngài, con nghĩ điều tốt nhất thứ hai là Formosa (Đài Loan), vì chúng con có rất nhiều anh chị em đồng tu ở đó.) Hiểu. (Và họ đã giúp rất nhiều trong việc dạy chúng con, khi chúng con đang cố gắng bắt kịp mọi người.) Anh đang làm tốt.

Còn bà xã, nửa kia thì sao? (Vâng, Ngài hỏi về những đồng tu học tiếng Anh. Chúng con có thể tình nguyện làm gia sư tiếng Anh.) Tuyệt! Tuyệt quá! (Chúng con rảnh để [dạy].) Bây giờ quý vị rảnh rỗi rồi. (Dạ.) Quý vị trông đâu có già lắm đâu! Đã thực sự hơn 60 tuổi rồi sao? (Dạ chưa.) (Dạ chưa, tạ ơn Trời.) Không, nhưng quý vị đã lớn tuổi hơn. (Dạ chúng con sắp rồi ạ.) Quý vị nghỉ hưu sớm ha. (Dạ 55, đã nửa đời rồi.) Chà. Tuyệt vời, tuyệt vời. Tuyệt. Quý vị không muốn trở về Mỹ làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư, hay gì đó tương tự? (Dạ không nhất thiết phải trở về Mỹ, nhưng chúng con đã giúp một chút cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư]). Quý vị đang làm việc gì đó. (Dạ ở hậu trường.) Như là gì? (Dạ đánh máy từ tệp âm thanh.) Ồ, vậy cũng tốt. (Vâng.) Không, nếu có giọng nói hay, quý vị có thể làm như dẫn chương trình hoặc lồng tiếng, đại khái vậy. (Dạ cô ấy rảnh.) Cô ấy rảnh. Anh không rảnh sao? (Anh ấy phải kiếm tiền.) Là gì vậy? Cô ấy không làm việc. Còn anh thì có.

(Dạ con đang làm việc. Cô ấy thì không. Cô ấy từng là giáo viên. Từ khi thọ Tâm Ấn, mọi thứ rất kỳ lạ; rất dễ sống với một đầu lương.) Phải, phải. (Trước đây mình tiêu rất nhiều tiền cho những thứ không cần thiết, nên đây là một đời sống tốt đẹp hơn nhiều,) Ừ. (không tốn nhiều chi phí. Con không thể tin được) Dễ dàng. (bao nhiêu tiền đổ vào tài khoản ngân hàng của chúng con, trong khi trước đây nó luôn trống rỗng.) Tôi biết. (Nên đó là tiền của mình, và vì vậy chúng con cố gắng…) Quý vị tiết kiệm được tiền – tiền tiết kiệm là tiền kiếm được. (Dạ đúng vậy. Và rồi chúng con có thể dùng tiền đó cho những thứ tốt đẹp.) Phải. (Như, đến đây.) Ờ, không phải tuyệt vời sao? Chỉ cần thọ Tâm Ấn là quý vị sẽ có nhiều tiền hơn. (Dạ đó không phải là mục tiêu.) Anh nói gì? (Dạ đó không phải là mục tiêu, mà chỉ như thêm vào…) Tôi biết. Chỉ là nhân tiện thôi. (Dạ, nhân tiện. Vâng.) Tất cả họ đều nói với tôi tương tự. (Dạ.)

Họ đều nói với tôi như vậy. Và nếu họ thật sự cần tiền, cho dù họ không có tiền, nó cũng sẽ tự đến. Nó cứ đến thôi. Có một anh đồng tu [được tặng] vé đi Paris, rồi anh ấy không đi. Anh ấy đã về rồi sao? (Dạ.) Anh ấy về rồi. Anh chơi đàn vĩ cầm, phải không? (Dạ phải.) Anh chơi đàn vĩ cầm hôm qua, [ban đầu] anh ấy không tới đây, nhưng anh ước muốn tới đây bởi vì anh nghĩ tôi có thể ở đây vào dịp Giáng Sinh. Và rồi anh ấy không tới, nhưng anh ước muốn gặp tôi quá chừng, và anh đã muốn tới đây để gặp tôi. Anh ấy nghĩ rằng tôi có thể ở đây một lần nữa vào dịp Giáng Sinh, nên anh rất muốn tới đây. Nhưng rồi trên đường đi, có người cho anh ấy một vé [máy bay] và nói: “Anh đi Paris, vé miễn phí cho anh!” Và anh ấy đã không nhận, anh nói: “Tôi sẽ trả gấp đôi nếu tôi tới đó để gặp Sư Phụ. Tôi không lấy vé miễn phí”. Và rồi sau này, anh mới biết tôi đã ở Paris ngày hôm đó. Và anh ấy đã kể cho mọi người ở đây nghe, phải không? (Dạ phải.) Và anh nói anh chắc hẳn là đệ tử ngốc nghếch nhất trong tất cả các đệ tử trên toàn thế giới.

Và tôi nói với cô ấy: “Đừng kể cho bất kỳ ai khác biết. Không ai tin chuyện như vậy sẽ xảy ra”. Có người chỉ mới gặp quý vị trên đường phố và tặng quý vị một vé miễn phí đi Paris, và quý vị thậm chí không đi. Anh ấy nói: “Tôi đi Paris để làm gì? Tôi muốn đi Duisburg, có lẽ tôi sẽ gặp Sư Phụ ở đó. Tôi sẽ trả gấp đôi để đến đó, chứ tôi sẽ không lấy vé miễn phí đi Paris”. Và sau đó anh ấy phát hiện ra rằng tôi đã ở Paris ngày hôm đó. Quý vị biết, nếu anh ấy lấy vé, anh đã gặp tôi ở đó bởi vì anh vô cùng muốn gặp tôi. Và anh đã nhận được một vé miễn phí không biết từ đâu, thế mà anh thậm chí không nhận, “ngốc quá”! Quý vị thật buồn cười. Luôn cầu nguyện điều gì đó, và khi nó đến, quý vị lại nói: “Tôi không muốn. Tại sao?” “Để làm gì?” Anh ấy nói anh thà trả gấp đôi nếu anh có thể gặp tôi ở đây, chứ không lấy vé miễn phí đi Paris mà không được gì. Sau đó, anh phát hiện rằng vé đó sẽ làm anh có thể gặp tôi ở Paris ngày hôm đó, nhưng anh đã không nhận vé. Được rồi, hết chuyện. Chuyện này không lớn như chuyện quý vị.

Rồi bây giờ, y như anh chàng kia, có nhớ anh ta cầu nguyện mỗi ngày để trúng xổ số không? Và anh ta chưa bao giờ trúng số. Rồi anh ta phàn nàn với Thượng Đế: “Tại sao? Bao năm nay con cầu nguyện với Ngài để trúng xổ số, mà Ngài không bao giờ cho con trúng hết”. Nên Thượng Đế nói: “Làm ơn giúp ta một việc, đi mua vé số đi”. Trước tiên, phải mua vé số. Bao năm qua anh ta chưa bao giờ mua. Anh ta chỉ cầu nguyện nhưng không mua gì cả. Quý vị cũng giống vậy. Vài người ngốc chắc chắn có thật. Và quý vị nghĩ đó chỉ là chuyện đùa. Đây là chuyện có thật. Vì vậy, tôi nói với những người này: “Đừng nói với bất kỳ ai khác. Họ làm tôi xấu hổ vì kiểu đệ tử như vậy”.

Anh ấy đã nhất định rằng tôi sẽ trở lại vào dịp Giáng Sinh tại vì tôi đã đến đây trước Giáng Sinh, và họ luôn nài nỉ tôi ở lại, còn một tuần nữa là tới Giáng Sinh. Nhưng tôi nói: “Không sao, tôi phải đi rồi có lẽ tôi sẽ trở lại”. Tôi chỉ nói “có lẽ”. Nhưng tôi không nói tôi sẽ trở lại vào dịp Giáng Sinh.

Nhưng họ nghĩ tôi sẽ trở lại vào dịp Giáng Sinh. Nên, anh ấy đã nhất định về điều đó, thậm chí còn nói rất to: “Tôi thà trả gấp đôi để đi Duisburg. Tôi sẽ không lấy vé miễn phí đến Paris”. Chính một người hoàn toàn xa lạ đã đến và tặng anh ấy một vé đi Paris, vé máy bay, mà không đi. “Để làm gì? Người yêu của tôi đâu có ở đó”. Làm sao anh ấy biết? Có phải là ngốc không? Nên, bây giờ anh ấy đã tự bầu cho mình rằng anh ấy là đệ tử ngốc nghếch nhất. Geiger (Nghệ sĩ đàn vĩ cầm)? (Dạ.) Hiểu gì không? Hiểu hết rồi ha!

Quý vị muốn đổi chỗ bây giờ hả? Mấy người Âu Lạc (Việt Nam) hay Tàu muốn đổi chỗ không? Để dịch chút không? (Đổi chỗ đặng nghe đi.) Đổi đi. Quý vị muốn đổi chỗ một chút không? Đổi không? (Dạ.) Mấy người Tàu đâu? Giơ tay lên, chạy qua chỗ khác. Ừ. Đổi chỗ một chút. Tất cả người Hoa đi ra đằng sau đó. Tất cả người Âu Lạc (Việt Nam) lại đây. Người Hoa, đi hết ra phía sau. Người Âu Lạc (Việt Nam) ở lại. Âu Lạc (Việt Nam) ngồi đây. Rồi dịch đó, cái người mà dịch đó ngồi chính giữa. Hiểu không? Người phương Tây có thể tới đây. Quý vị có thể lại đây, để người Âu Lạc (Việt Nam) đi tới đây. Người da trắng và sô-cô-la lại đây. Cảm ơn. Bây giờ mọi thứ ổn chưa? Những người hiểu tiếng Anh không cần phải dời chỗ, ngay cả người Hoa, người Âu Lạc (Việt Nam) không cần phải dời chỗ. Chỉ những người không hiểu [mới phải dời chỗ]. Nhưng một người phải ở lại đó để dịch cho người Hoa. Sau này có đi đâu, quý vị cũng phải tổ chức như vậy. Tại vì quý vị không bao giờ biết khi nào tôi xuống để nói chuyện với quý vị, có lẽ tôi không tới nhưng biết đâu tôi tới; quý vị phải chuẩn bị cho điều đó.

Giống như người muốn trúng xổ số thì phải mua vé số. Như Trung tâm này, họ rất muốn gặp tôi, họ muốn tôi tới đây từ lâu rồi, nhưng họ đã chuẩn bị. Thấy không? Họ đã thuê hết ở đây ba tầng, để họ có thể có chỗ để thiền. Và họ chuẩn bị đồ dùng nhà bếp và mọi thứ, lỡ như tôi tới thật. Tôi thậm chí còn có phòng để ở, và họ trang trí phòng tôi, làm cho nó đẹp và sạch sẽ. Không có gì trong đó cả. Đừng mơ về điều đó. Không có gì cả; chỉ sạch đẹp thôi. Có một cái ghế sô-pha ở đó và một cái bàn, hai cái bàn ‒ một bàn để ăn và một bàn để… Tôi không biết để làm gì, xem tivi. Không có gì hết, nhưng tối thiểu họ có [phòng].

Mọi người có thông dịch không? Thông dịch có tốt không? Chưa có? (Dạ rồi.) Dịch đó. Có dịch chút chút chứ hả? (Dạ có.) Rồi. Được rồi, được rồi. Tốt lắm. Các nhóm khác nhau? Được, tốt. Vậy, quý vị vẫn có thể nghe chứ? Mấy người Anh? Ờ. Thấy dễ không. Và người Hoa, quý vị có thông dịch không? Thông dịch có ổn không? (Dạ ổn.) Được rồi. Có một chút còn hơn là không. (Dạ.) Được rồi. Voilà! Sau này, dù có đi đâu cũng phải như vậy. Đừng bắt Sư Phụ phải làm việc nữa.

Photo Caption: Thể Hiện Tình Thương, Không Đau Buồn

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/9)
1
2024-10-20
2432 Lượt Xem
2
2024-10-21
2003 Lượt Xem
3
2024-10-22
1737 Lượt Xem
4
2024-10-23
1698 Lượt Xem
5
2024-10-24
1573 Lượt Xem
6
2024-10-25
1303 Lượt Xem
7
2024-10-26
1371 Lượt Xem
8
2024-10-27
1239 Lượt Xem
9
2024-10-28
31310 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android